Chương 1

Đầu thu của Long Thành mưa tuôn xối xả, bầu trời hỗn loạn giống như vết thương bị xé rách. Trên tầng cao nhất của khách sạn Bán Đảo, thiếu nữ mặc váy trắng nằm trên giường, đôi mắt cô như làn nước mùa thu khẽ nhắm lại, cô cố gắng mở mắt nhưng dù thế nào cũng không được.

Không còn sức.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ, sau tiếng sấm mưa rơi tầm tã, cửa sổ sát đất phản chiếu thân hình thon dài thẳng tắp của anh, đôi môi khẽ mím, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối không thấy rõ nét mặt.

Giang Ly choáng váng hoa mắt chỉ cảm thấy trần nhà gần như sụp đổ.

Cô nắm chặt khăn trải giường cố gắng đứng dậy, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Từ Thanh Ngạn khiến ngực cô nhói đau.

Ba tiếng trước, bạn trai cô nói hắn đang thiếu một khoản nợ lớn chuẩn bị chạy trốn nên gọi cô đến để nói lời chia tay.

Sau khi Giang Ly đến nhà hắn thì bị chuốc say, tỉnh lại phát hiện mình bị đưa đến đây.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Từ Thanh Ngạn sẽ đưa cô lên giường Kỳ Tư Diễn để gán nợ.

Người đàn ông quay người lại từng bước đến gần, trên người anh luôn nồng nặc mùi thuốc lá và đàn hương tạo nên hỗn hợp trầm pha lẫn với vị đắng, ánh mắt lãnh đạm khinh thường nhìn cô.

Cổ họng của cô nồng nặc mùi máu tanh khó ngửi, gắng gượng mở miệng khàn giọng gọi: "Chú."

Có lẽ Từ Thanh Ngạn không ngờ rằng chủ nợ của hắn là chú của Giang Ly, Kỳ Tư Diễn.

Kỳ Tư Diễn tìm cái ghế ngồi xuống lười biếng nhìn Giang Ly run rẩy trên giường thản nhiên đáp: "Thật là trùng hợp." Cho dù Giang Ly sợ muốn chết nhưng không ngừng tự thuyết phục mình phải giữ bình tĩnh. Cô sống chung với Kỳ Tư Diễn hai tháng vẫn bình an vô sự.

Dù gì đối phương cũng là chú của cô, nể tình mối quan hệ máu mủ này anh cũng không nên làm gì.

"Con...con muốn về nhà." Hai mắt cô ngập hơi nước, đôi môi như đóa hoa vừa nở rộ kiều diễm ướŧ áŧ, Kỳ Tư Diễn lạnh nhạt không chút dao động.

"Bạn trai nói đúng không sai." Kỳ Tư Diễn cúi người nhếch miệng nhìn cô.

Khuôn mặt này lúc nào cũng rất hấp dẫn, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở nhưng Giang Ly không có tâm tình thưởng thức, đổi với Kỳ Tư Diễn một người thích ăn mềm không ăn cứng.

Con mắt cô linh động giống như nai con, chớp chớp mắt đáng thương nói: "Chú không nên tin lời hắn."

"Còn gì nữa không?"

Kỳ Tư Diễn không ngước mắt lên tiếp tục hỏi cô.

"Không nên chạy trốn." Cô nắm lấy tay Kỳ Tư Diễn cầu xin: "Con khó chịu quá chú đưa con về được không?" Toàn thân khô nóng khó giải thích, ngay cả âm cuối lời nói của cô cũng mang ý tứ câu dẫn, Giang Ly hiểu rõ Từ Thanh Ngạn đã hạ thuốc cô, Kỳ Tư Diễn cảm thấy đầu ngón tay cô nóng lên mới ngước mắt nhìn cô.

"Trở về làm gì?" Anh đến gần chút nữa, hơi thở nóng hổi phả đều trên mặt cô, mùi thuốc lá xen lẫn cùng hơi thở độc nhất của người đàn ông trưởng thành, Giang Ly trong tiềm thức kẹp chặt hai chân không cho chính mình lộ ra vẻ khác thường.

Cô chưa từng có ấn tượng tốt với người chú này, chỉ vì cha mẹ cô đã qua đời nên cô buộc phải sống ở nhà anh, nhưng bây giờ cơ thể lại ham muốn du͙© vọиɠ.

"Trở về, trở về khám bệnh." Cô cố nén hai dòng nước mắt: "Chú, con bị bệnh."

"Từ Thanh Ngạn thiếu tôi năm triệu, lấy em để gán nợ."

Đôi mắt Kỳ Tư Diễn chợt khóa chặt không có một tia đau lòng: "Nếu tôi cứ thả em đi như vậy chẳng phải sẽ thua thiệt sao?" Dứt lời kế hoạch trong lòng Giang Ly bị phá vỡ hoàn toàn.

Cha cô nói không sai, lúc ông ấy còn sống ông từng nói cho Giang Ly rằng ông ấy có một người em cùng cha khác mẹ nhưng ông ấy chưa qua lại vì hắn rất đáng sợ.

Nhờ đầu óc thiên phú, anh nhanh chóng giàu lên trong thời gian ngắn, gia tài bạc triệu, nhưng người đàn ông này tàn nhẫn không lưu tình với bất kỳ ai. Hai tháng trước cô ở trong căn nhà trống rỗng nhưng được đưa đi, bởi vì là vị thành niên nên Kỳ Tư Diễn nghiễm nhiên trở thành người giám hộ hợp pháp của cô.

Trong ấn tượng của cô, Kỳ Tư Diễn chưa bao giờ cười, chỉ cần lúc nào anh ở nhà cửa phòng lúc nào cũng đóng chặt, mọi hành tung của cô đều phải báo cáo lại cho anh.

Bởi vì anh không thích mình chạy xung quanh.

Định thần lại cô nhìn chằm chằm vào mắt anh gằn từng chữ: "Chú muốn làm gì?"

Váy của cô đã bị kéo lên đến tận đùi, đôi chân thon thả, lúc nói chuyện bộ ngực nhấp nhô, mái tóc đen tỏa ra hương thơm, cô đúng là một mỹ nhân chỉ là lại không nghe lời.

Kỳ Tư Diễn dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, miệng anh đào nhỏ ấp úng, qυầи ɭóŧ ướt đẫm: "Em nói xem." Anh cười khẽ, hai mắt Giang Ly mở to, da đầu tê dại, dây đai váy của cô đã bị Kỳ Tư Diễn cởi xuống.

Tới rồi.

"Chờ chút!" Cô lập tức lớn tiếng kêu ngừng giữ vững lý trí nói: "Kỳ Tư Diễn, nếu hôm nay chú đυ.ng đến tôi, tôi sẽ báo cảnh sát. Nếu công chúng biết CEO tập đoàn Tây Nam là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa đâu?"

Kỳ Tư Diễn nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô giống như con hổ nhỏ vừa được thả ra khỏi chuồng, anh cũng không khó chịu thấp giọng cười: "Em đang uy hϊếp tôi sao?"

"Không có." Qυầи ɭóŧ của Giang Ly đã ướt không ra hình dạng gì, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều kêu gào muốn tới gần Kỳ Tư Diễn nhưng cô vẫn chống cự lại.

"Tôi chỉ đang nói cho chú biết hậu quả của việc làm như vậy." Cô cười khẩy không chút sợ hãi: "Kỳ Tư Diễn, chú hơn tôi mười tuổi, ai đúng ai sai, lợi và hại như thế nào chú là người hiểu rõ hơn tôi."

"Thật thông minh."

Kỳ Tư Diễn cúi người xuống sau đó đột ngột chăn cổ tay cô lại, buộc cô cùng anh hai mắt nhìn nhau, mắt anh tối sầm lại, đáy mắt hiện lên vẻ vui đùa:

"Không được gọi tên bằng tên."

"Còn nữa, Ly Ly, em còn non lắm!" Tay anh từ từ di chuyển xuống dừng lại ở ngực cô: "Có người đặt ra quy tắc thì cũng có người sửa đổi."

"Em cảm thấy. Tôi sẽ cho em cơ hội báo cảnh sát sao?"