Chương 2: Vạn Yêu Dạ Hành, Bắt Yêu Luận Tội (1)

Trong nháy mắt, hàng nghìn năm trôi qua, thế sự xoay vần, vạn vật trên thế gian này thay đổi rất nhiều, càng nhiều tiên nhân bị giáng xuống nhân gian, mọi người đều cảm thấy bất an

Tiên giới lại một lần nữa thiết lập lại rất nhiều quy tắc mới, để duy trì một trật tự có phần hỗn loạn. Sự xuất hiện của Cục Quản lý Yêu quái đã cho phép những tiên nhân bị giáng chức có cơ hội thăng thiên trở lại, đồng thời cũng cho họ cơ hội kiếm tiền trong cuộc sống ở trên trần thế.

Vừa vặn đúng dịp rằm tháng bảy, thời điểm âm khí nặng nề nhất trong năm.

Vạn yêu cuồng hoan, nhân gian cũng rất náo nhiệt.

Cục Quản lý Yêu quái đã giao nhiệm vụ duy trì hòa bình cho thế giới người phàm cho một nhóm tiên nhân bị giáng xuống trần, họ phải gϊếŧ hoặc bắt giữ yêu quái, thì mới có thể nhận được điểm thưởng và số tiền tương ứng.

Khi biết tin này nhiều tiên nhân đã rất hào hứng chạy đến nhiều nơi để bắt yêu quái, dù sao thì đêm nay cũng là thời điểm tốt nhất để kiếm điểm, chỉ cần tích lũy đủ 1.000 điểm là có thể trở về Tiên tịch. Hơn nữa 1 điểm tích lũy có thể đổi được 350 nghìn đồng, cũng đủ để duy trì chi phí sinh hoạt cho một ngày.

Sau khi Hoa Ứng Thời nhận được tin tức, cô đã kéo đồ đệ Mục Quy ra khỏi cửa với lý do đi cày điểm và cũng vì lý do cô nợ tiền điện nước, nếu vẫn không đóng thì bị cắt mất.

Cơn mưa rào từ sáng sớm vẫn chưa dứt.

Cô đặt một chiếc taxi bằng điện thoại di động, ngồi trên xe mà không nói một lời.

Khi tài xế nhìn thấy vị trí hai người định vị đến là một biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, ông nhận thấy có điều gì đó bất thường nên đã âm thầm quan sát hai người qua gương chiếu hậu.

Ở trong mắt của ông, Hoa Ứng Thời chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặc một chiếc sườn xám trắng, chỉ cần ngồi một chỗ liền có cảm giác là một người chưa từng ăn qua khói lửa nhân gian.

Mục Quy bên cạnh, bộ dáng khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, một quả đầu tóc lộn xộn, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi một cách mất tự nhiên, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa sổ.

Trông cả hai đều bình thường nên tài xế thoáng hạ cảnh giác.

Trên đường đi ra ngoại ô, càng ngày càng ít người đi lại, bên trong xe rất yên tĩnh khiến người lái xe có chút sợ hãi.

Dường như thấy Hoa Ứng Thời đang xem chương trình truyền hình trên điện thoại di động, ông hắng giọng, ngập ngừng hỏi: "Cô bé, gần đây cháu thích xem chương trình truyền hình nào vậy?"

“Phục ma lệnh” Hoa Ứng Thời nhẹ giọng trả lời mà không ngẩng đầu.

Đây là bộ phim nói về tình yêu giữa hoa tiên và ma tôn, bối cảnh tam sinh tam thế rất hấp dẫn người xem, cũng gây được sự bàn tán sôi nổi trên mạng, đặc biệt nữ chính là nữ diễn viên hạng nhất tên Kỷ Cửu Uyển, càng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Người lái xe thả lỏng nói một chút: "Bộ phim này thực sự rất thú vị, con gái chú cũng thích xem bộ phim đó."

Hoa Ứng Thời hơi nhướng mi, lười biếng "ừm" một tiếng, sau đó nói: "Thật sự rất buồn cười, cháu thấy hài nên mới xem."

Khóe miệng chú tài xế giật giật, không nói gì thêm được nữa, ông nhớ đã cùng con gái xem mấy tập phim, biết tình tiết trong bộ phim thần tiên yêu nhau này rất đau lòng, chẳng có chút hài hước nào.

Nhưng những lời Hoa Ứng Thời nói là sự thật.

Ngay đến chuyện tiên nhân yêu đương với người phàm cũng là vi phạm Thiên quy, bắt buộc bị giáng xuống nhân gian kiếm đủ điểm tích lũy mới trở về được. Còn nếu yêu nhau với người ở Quỷ giới, e là trực tiếp bị nhốt đến lục địa Trừng Phạt.

Bởi vậy, mấy bộ phim nói về những mối tình tiên nhân hở một tí là cùng người của Ma giới Yêu tộc vân vân mây mây yêu đương, khiến Hoa Ứng Thời cảm thấy rất buồn cười.

Cô vừa mới mở miệng đã gϊếŧ chết luôn đề tài tán gẫu, khiến tài xế không biết phải trả lời cuộc đối thoại này như thế nào, trên đường không có ai, chỉ có thể đạp ga chạy nhanh, hi vọng đưa tiễn hai vị khách này mau một chút .

Sắp đến biệt thự ở vùng ngoại ô, bỗng nhiên một cái dây leo vươn ra từ vành đai cách ly ven đường, chắn ngang phía trước bánh xe.

Tài xế không kịp phanh gấp liền trực tiếp đè qua, ngay sau đó bị dây leo nhấc lên bay ra ngoài, cả cái xe lăn qua lăn lại mấy vòng, cuối cùng đập vào vành đai cách ly một cái thật mạnh.

Hoa Ứng Thời và Mục Quy trong nháy mắt nhảy ra khỏi xe, túm theo tài xế từ cửa sổ xe kéo ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tài xế vẫn luôn trong tình trạng bàng hoàng.

Mục Quy đặt người lái xe sang một bên và lo lắng hỏi: "Sư phụ, chúng ta phải làm gì đây?"



“Chỉ là một đám yêu quái nhãi nhép cấp 5 mà thôi, không có gì phải sợ.” Hoa Ứng Thời thản nhiên trả lời, cất điện thoại vào túi.

Kể từ khi thành lập Cục Quản lý Yêu quái, yêu quái đã được phân chia thành những cấp độ khác nhau, yếu nhất là cấp 7, hầu như không có điểm tích lũy, mạnh nhất là cấp 1. Nói chung, những tiên nhân đã bị giáng chức không thể đối phó với chúng.

Ngoài ra còn có bốn siêu yêu quái so với yêu quái cấp 1 còn mạnh hơn. Nếu có thể bắt được chúng, sẽ nhận được full điểm tích lũy và phi thăng trở thành tiên, tuy nhiên bốn con siêu yêu quái này quá mạnh,nếu gặp phải chúng, sợ là mạng sống khó mà bảo toàn, chứ đừng nói đến việc bắt nó.

Trong lúc nói chuyện, con yêu quái dây leo bò ra khỏi vành đai cách ly, hai mắt đỏ bừng nhìn mấy người, thực lực của nó không mạnh, thừa dịp rằm tháng bảy được buff sức mạnh nên nó xuất hiện ăn tươi nuốt sống người phàm để tu luyện.

"A a a a a!"

Tài xế ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi, không khỏi hét lên một tiếng, xoay người định chạy, nhưng đầu đập vào thứ gì đó trước mắt, trực tiếp ngã xuống đất.

Ông ta hoảng sợ đứng dậy, đưa tay định kiểm tra phía trước nhưng lại chạm phải một bức tường vô hình!

“Đừng chạy lung tung.” Hoa Ứng Thời không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau nhắc nhở, “Trong thời gian săn bắt, yêu quái sẽ lập kết giới xung quanh, nếu chú chạy lung tung thì sẽ bị thương đó.”

Người lái xe rất tuyệt vọng còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng ông ta thấy Hoa Ứng Thời đã đi về phía Mục Quy mà không để ý đến mình nữa.

Cô ước lượng sức mạnh của con yêu quái dây leo, rồi nói với Mục Quy, "Cậu đi thử đi, để xem thành quả tu luyện gần đây như thế nào."

“Đồ nhi đi á?” Mục Quy run rẩy hỏi, nhìn thấy Hoa Ứng Thời gật đầu, cậu không còn cách nào khác chỉ có thể kiên trì đi bắt yêu.

Không biết là do quá sợ hãi, hay do không quen với câu chú ngữ mà còn chưa niệm chú xong, những sợi dây leo đã quấn quanh cổ và thắt lưng cậu ta rồi nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.

Hoa Ứng Thời thấy cậu thực sự không phải là đối thủ của yêu quái dây leo, thở dài, một tay kết ấn, nhẩm một cái thủ quyết biến ra một thanh trường kiếm, trực tiếp cắt đứt dây leo quấn lấy Mục Quy.

"Ahhhh!"

Con quái vật gầm lên và vùng vẫy đau đớn, buông lỏng cơ thể của Mục Quy

Mục Quy che cổ họng chạy tới phía sau Hoa Ứng Thời phì phò thở dài: "Sư phụ, thực lực của đồ nhi so với con yêu quái này nào sánh được..."

“Bình thường” Giọng điệu của Hoa Ứng Thời rất bình tĩnh, không thể phân biệt được đang an ủi hay đang chế giễu hắn.

Con yêu quái dây leo cảm thấy thực lực của Hoa Ứng Thời rất mạnh, liền quay đầu bỏ chạy.

Khóe miệng Hoa Ứng Thời nhếch lên cười khẩy, cô thủ quyết lên không trung kêu vang một cái.

Trong phút chốc, mây đen bao phủ, rồi vô số mũi tên đen rơi xuống như mưa rào, hầu như đều rơi xuống trên người con yêu quái dây leo. Nó thống khổ tru lên một tiếng, không kịp giãy dụa, cứ như vậy hóa thành một bãi chất lỏng màu xanh lá cây

Cô chậm rãi đi tới chỗ chất lỏng màu xanh lá cây, dùng khăn tay lấy ra một hạt châu nhỏ màu xanh lục, ném cho Mục Quy ở phía sau, nói: "Cất đi, lát nữa sẽ giao cho Cục Quản lý Yêu quái."

“Vâng.” Mục Quy cung kính đáp, lấy khăn tay lau sạch chất lỏng trên hạt châu, cho vào túi nhỏ mang theo.

Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, tài xế run rẩy không nhịn được nói: "Hai người, các người là ai?"

Hoa Ứng Thời nhận ra có người phàm nhìn thấy quá trình bắt yêu quái, liền đi về phía tài xế, chậm rãi ngồi xổm xuống, cô dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói từng chữ một: “Chú sẽ không nhớ rõ chuyện vừa rồi đã xảy ra. "

Nói xong cô đưa tay đặt lên đầu tài xế, tài xế sững người một lúc rồi trợn mắt, trực tiếp ngã xuống đất.

Khi ông ta tỉnh dậy, sẽ quên đi tất cả mọi chuyện.

Hoa Ứng Thời chậm rãi đứng dậy, book một chuyến xe mới trên điện thoại di động đến biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô, kiên nhẫn đợi taxi đến, lần này yêu quái dây leo kia chính là thu hoạch ngoài mong đợi của cô, thật sự "chuyện lớn" còn chưa bắt đầu.

Đã mười phút kể từ khi đặt xe, vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn, cô tặc lưỡi hai lần, bỏ điện thoại vào túi rồi thản nhiên hỏi: "Mục Quy, con yêu quái đó đáng giá bao nhiêu?"

Cậu ta lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, kiểm tra rồi nói: "Khoảng 700 nghìn, 2 điểm tích lũy."

Hoa Ứng Thời cau mày, bất mãn hỏi: "Tại sao?"



Theo những gì cô cảm nhận khi diệt trừ con yêu quái vừa rồi, con yêu quái dây leo kia là một con yêu quái cấp năm, số điểm tích lũy phải là 10, số tiền có thể lên tới 3 triệu 500 nghìn đồng.

Mục Quy chỉ vào các quy định trong cuốn sách và giải thích: "Sư phụ, chỉ những yêu quái còn sống và được giao cho Cục Quản lý Yêu quái mới có giá trị, mới có thể nhận được nhiều điểm tích lũy. Sư phụ vừa rồi bắt nó chỉ còn yêu đan, tất nhiên là không đáng giá rồi."

Cô không khỏi cau mày.

Sơ ý rồi.

Ở ngàn năm trước khi cô còn là chiến thần, đã quen với việc bắt yêu là dứt khoát tiêu diệt, không có chuyện bắt sống, kể từ khi có hệ thống điểm tích lũy của Cục Quản lý Yêu quái, khiến cô bị tổn thất rất nhiều.

Mỗi lần không những không có cách nào bắt sống yêu quái, mà còn vô tình phá hủy một số loài hoa và thực vật ở nhân gian, dẫn đến việc bị trừ điểm.

Vì thế mà mà số điểm tích lũy của mấy trăm năm đi bắt yêu của Hoa Ứng Thời vẫn không vượt qua được con số 10.

Điểm tích lũy không đủ, nên tiền cũng chả có.

Mấy trăm năm trước, cô vẫn có thể kiếm được chút bạc bằng cách biểu diễn ảo thuật từ không trung hóa ra vật trên đường phố ở nhân gian, bây giờ xã hội đã văn mình hơn rồi, nhiều người không quan tâm đến những mánh khóe ảo thuật nữa, và không có dư dả để vung tiền ra nữa.

Sau đó, cô thấy sư đệ mình Kỷ Huyền Lê thu nhận một tiểu đồ đệ, ca hát giúp cậu ta kiếm tiền, tiểu đồ đệ này giờ đã trở thành một ngôi sao nổi tiếng lại có thể cho sư phụ của mình không phải lo cơm ăn áo mặc.

Vì vậy, Hoa Ứng Thời cũng học theo thu nhận đồ đệ, thậm chí còn nhận liên tiếp ba người.

Tuy nhiên . . . . .

Hoa Ứng Thời quay đầu lại liếc mắt nhìn Muc Quy đang đi theo cô, lắc đầu thở dài, những đồ đệ này không chỉ không thể giúp cô kiếm tiền, thậm chí còn cần cô hỗ trợ nuôi bọn họ.

Có thể kiếp trước cô nợ bọn họ.

Mục Quy cảm nhận được ánh mắt của sư phụ, như thể là đang nhìn một "con cún hết ăn rồi lại nằm", không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Trên mặt nở nụ cười hết mức có thể, cậu hỏi: "Sư phụ, gọi được xe không ạ?"

Nơi này cách chỗ bọn họ muốn đến tầm năm sáu km.

Hoa Ứng Thời thở dài lắc đầu, lấy điện thoại ra đặt lại một đơn mới.

Cô rất muốn cưỡi kiếm bay, nhưng tiên giới quy định không được cưỡi kiếm bay ở phàm trần, một là tránh cho người phàm hoảng sợ, hai là sợ bị đồng nghiệp báo hại.

Chẳng qua là nơi này quá hẻo lánh, lại là rằm tháng bảy, hầu như không có tài xế nào nhận chuyến.

Hoa Ứng Thời cau mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này rất hẻo lánh, nên không có người phàm đi qua, cô thủ quyết một cái rồi biến ra một thanh kiếm, chuẩn bị cưỡi kiếm bay.

Muc Quy tay mắt lanh lẹ, ôm lấy cánh tay Hoa Ứng Thời thuyết phục: "Sư phụ, đừng mạo hiểm."

Trước đây, vì không đặt được xe Hoa Ứng Thời đã từng trực tiếp cưỡi kiếm bay đi, kết quả bị một đồng nghiệp nhìn thấy và report lên trên, bị trừ mất 100 điểm thật vất vả mới tích góp được.

Cô vừa nghĩ đến số điểm hiện tại của mình mà bị trừ đi nữa thì chắc sẽ âm điểm mất, đành phải thu hồi thanh trường kiếm đi một cách khó chịu, hỏi: "Vậy thì làm thế nào để đi đến đó?"

Mục Quy nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một vài chiếc xe đạp công cộng đậu bên đường, mắt cậu ta sáng lên nói: "Đi bằng xe đạp."

Hoa Ứng Thời nhìn bộ sườn xám trắng trên người mình, không trả lời.

“Nếu sư phụ không tiện đi xe, đồ nhi có thể đèo sư phụ đi cùng.” Mục Quy rất chân thành nói.

Hoa Ứng Thời: ". . . . . ."

Giờ cô ấy hối hận vì đã đưa Mục Quy đi theo mình.