Thanh Du chớp mắt mơ hồ tỉnh dậy. Vết thương trên người nàng rỉ máu đau nhức không nguôi. Thanh Du cố gắng đứng dậy nhưng dùng sức hai ba lần vẫn thất bại. Cô bất lực nằm phịch xuống đất.
Cô nghiêng đầu thấy một cô gái đang nấp sau thân cây. Cô gái đó hướng ánh mắt sợ hãi nhìn Thanh Du chằm chặp.
Thanh Du không quan tâm, cô lần nữa
dùng sức gượng đứng dậy và lại thất bại. Nhưng cô không để tâm, thứ cô để tâm là bộ y phục cô đang mặc trên người. Vết thương trên người cũng không giống như vết thương do xe hơi đâm phải.
Thanh Du hoảng loạn liền cố lết về phía bờ sông. Vết thương bị cọ xát làm cô đau đến nỗi cắn chặt môi.
Cô gái kia không nhìn nổi tình cảnh thê thảm này của Thanh Du liền vội chạy tới đỡ cô.
“Cô có sao không? Cô muốn đi đâu vậy?”
Cô gái kia một tay đỡ eo, tay còn lại giữ lấy tay Thanh Du. Thanh Du không đáp, chân vẫn bước từng bước nặng nề hướng về phía dòng sông. Cô gái kia hiểu ý liền dìu cô chậm rãi bước từng bước một.
Thanh Du ngồi bệt xuống mép sông. Cô chết lặng khi nhìn thấy hình dạng mình phản chiếu qua mặt nước.
Đây là khuôn mặt và vóc dáng của cô gái mà cô đã thấy trong mơ, cái cô gái đã liên tục cầu xin cô giải oan cho gia tộc Tinh Thực. Chính là Tinh Thực Thanh Y đó.
Tất cả những gì cô thấy hoá ra không phải là mơ mà chính là ký ức của thân xác này, cô đã thực sự xuyên không rồi, lại còn xuyên vào thân xác của Tinh Thực Thanh Y.
Thanh Du mở mắt lần nữa đã thấy mình nằm trên giường, bên trong một căn nhà gỗ nhỏ chật hẹp. Y phục rách rưới bẩn thỉu trước kia đã được thay ra, trên người cô bây giờ là một bộ y phục bằng vải thô nhưng rất sạch sẽ, vết thương cũng đã được băng bó cẩn thận.
Thanh Du trầm mặc nhớ lại những đoạn ký ức cuối cùng của Tinh Thực Thanh Y.
Sau khi trốn trong rương vải của Phương gia, nàng thoát khỏi sự truy đuổi của Võ Đức Ti và quan binh phủ Thái Tử, thành công xuất thành. Bọn họ khiêng các rương vải lên thuyền và vận chuyển bằng đường sông.
Khi gần đến thành Châu Hoa, người của Phương gia kiểm tra lại hàng hoá thì phát hiện ra nàng. Khi ấy nàng vẫn còn thoi thóp thở. Những tưởng nàng đã nắm được hi vọng sống sót nhưng không ngờ rằng Phương gia bắt đầu làm ăn bất chính đã lâu. Bọn họ vận chuyển hàng lậu trên thuyền.
Lúc phát hiện ra Thanh Y trốn trong rương vải, họ lo sợ khi cập bến sẽ bị quan phủ địa phương điều tra. Phương Bách Điền nhẫn tâm không một chút do dự vứt Thanh Y xuống sông mặc cô tự sinh tự diệt.
Thanh Y vùng vẫy trong nước rồi cũng mất dần hơi thở. Nàng đau đớn, oán hận, tuyệt vọng mà van xin ông trời cho Tinh Thực gia một cơ hội để rửa sạch nỗi oan. Có lẽ chính sự thành tâm của Thanh Y đã đưa Thanh Du về đây, dưới thân xác của Thanh Y.
Cô gái kia bước vào cắt ngang dòng hồi ức của Thanh Du. Trên tay cô gái bê theo một bát cháo loãng.
“Tỷ tỉnh rồi à, mau ăn bát cháo cho lại sức.”
“Cô là ai?”
“Muội tên là Hạnh Chi, đây là nhà muội.”
Hạnh Chi nhìn cô nở nụ cười thân thiện. Thấy Thanh Du do dự, Hạnh Chi múc lấy một muỗng đưa đến miệng cô.
“A…. Tỷ ăn đi không lại nguội mất.”
Thanh Du hé miệng nuốt lấy muỗng cháo. Cái này mà là cháo sao, toàn là nước chẳng có lấy một hạt gạo lại còn nhạt nhếch chả có chút mùi vị gì.
Thoáng thấy biểu cảm của Thanh Du, Hạnh Chi cười gượng.
“Xin lỗi tỷ, nhà muội đã chẳng còn bao nhiêu gạo. Bình thường muội đều ăn rau dại qua bữa, hôm nay có tỷ muội mới dám nấu chút cháo thế này…”
“Xin lỗi…”
Thanh Du ngượng ngùng đón lấy bát cháo húp cạn. Bát cháo tuy rằng nhạt nhẽo nhưng chút hơi nóng cũng đủ làm cô thấy ấm bụng, cơn lạnh trong người cũng tiêu tan đi.
Hạnh Chi cười vui vẻ lấy chén từ tay cô đặt lên bàn. Nàng đỡ cô ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn ngang eo cho cô rồi mới đứng dậy đi rót cho cô cốc nước ấm.
“Mà tỷ là ai? Nghe khẩu âm của tỷ thì chắc tỷ không phải người thành Châu Hoa rồi. Tỷ gặp phải chuyện gì? Sao lại bị thương nặng đến thế?”
“Là muội đã cứu tỷ à?”
“Muội ra bờ sông mò ít tôm tép thì thấy tỷ nằm bên mép sông. Tỷ biết không, lúc muội lại gần tỷ rõ ràng tỷ đã chẳng còn hơi ấm, cũng không thấy hơi thở nữa, muội còn đang định đi báo quan nữa kìa.
Thế rồi đột nhiên tỷ mở mắt, cử động. Làm muội sợ hết cả hồn.”
Hạnh Chi nói một hơi không nghỉ, còn nhiệt tình quơ tay múa chân diễn tả lại. Dáng vẻ hồn nhiên của nàng thật sự rất hút mắt khiến Thanh Du phì cười. Nụ cười của cô đẹp tựa như những đoá hoa mai đang cựa mình bung nở từng cánh nhỏ.
Hạnh Chi ngạc nhiên nhìn Thanh Du cảm thán:
“Tỷ đẹp thật!”
“Hả?”
“À… không… ý muội là tỷ nghỉ ngơi đi.”
Hạnh Chi nhanh tay lấy đi cái bát trong tay Thanh Du, lúng túng đỡ cô nằm xuống. Thu dọn rất nhanh rồi đi ra cửa. Bất chợt nàng quay đầu lại, ngập ngừng hỏi:
“Tỷ… tỷ… tên là gì?”
Thanh Du do dự, im lặng hồi lâu không đáp, Hạnh Chi ngượng ngùng quay đầu
rời đi.
Nàng vừa bước chân qua cửa.
“Tỷ tên Thanh Y, Tinh Thực Thanh Y.”
Hạnh Chi ngỡ ngàng, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm. Mắt nàng mở to, ánh mắt nàng thoáng chút hoảng loạn.
Thanh Du không né tránh ánh nhìn của nàng, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng. Rất nhanh Hạnh Chi đã thu lại sự hoảng loạn đó. Nàng khẽ cười.
“Tỷ nghỉ ngơi đi. Khi nào tỷ khoẻ lại rồi hãy nói tiếp.”