Chương 2

Chương 2: Ăn đường

Edit: Lemon

Beta: Mun

Phim trường, Hứa Diên đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình. Chỉ liếc mắt một cái, liền không rời được.

Đại điện trống rỗng, không thấy quần thần, cũng không thấy người hầu hạ, chỉ thấy cửu ngũ đế vương ngồi trên mặt đất lạnh lẽo. Dường như cả thiên hạ này, chỉ còn lại duy nhất mình hắn. Thân nhân và ngay cả người mà hắn yêu cũng đều đã rời xa hắn. Hắn ngửa đầu nhìn về phía long ỷ*, phía trước cổn miện* những tua ngọc rũ xuống lắc nhẹ, che khuất khuôn mặt bạc nhợt. Bao nhiêu người vì cái long ỷ này tranh mà tranh giành không từ thủ đoạn. Hắn không nghĩ tới tranh, cũng không muốn tranh, nhưng lại không trốn được thiên mệnh. Người yêu hắn, người hắn yêu, toàn bộ đều đã chết. Đây là mệnh của hắn.

Đế vương đột nhiên cười, một giọt nước mắt lăn dài, theo khóe mắt mà chảy dọc xuống gương mặt hắn.

Tiếp theo, hắn quỳ gối xuống đất, cả người quỳ rạp, bắt đầu hành đại lễ, bả vai run rẩy, thanh âm cũng đang run lên từng hồi: "Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Từ đây về sau, sẽ chỉ thấy đế vương, không còn thấy cậu thiếu niên năm nào nữa.

"Cắt!"

Dứt lời, đạo diễn xoa bóp cổ hai lần, cười tủm tỉm rồi gật gật đầu nói: "Được, làm tốt lắm. Mau cho diễn viên nghỉ ngơi để còn chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."

Mọi người như đang trong giấc mộng sực tỉnh, nhìn "bậc đế vương" bước ra khỏi màn ảnh, lại biến thành Trình Thầm lười biếng. Ảnh đế, không hổ là ảnh đế. Bất luận người ngoài chửi bới tính nết Trình Thầm như thế nào, nhưng đối với kỹ thuật diễn xuất của anh thì lại không thể nào bới móc nổi một chút tì vết nào. Kỳ thật, xét về tính tình, không cần chửi bới, tính khí anh vốn đã không lấy gì làm dễ chịu.

Nhưng là Trình Thầm chưa bao giờ ở trên phim trường mà cáu giận vô cớ, có thể nói anh là một diễn viên được bồi dưỡng nghiệp vụ rất tốt. Gặp người đi vào, Hứa Diên mới hoàn hồn, vội đem khăn giấy đưa cho Trình Thầm.

Anh tùy ý cầm lấy lau đi nước mắt còn vương lại ở khóe mắt, sau đó đem giấy ném vào thùng rác, nhìn cô trợ lý nhỏ nói: "Tôi muốn uống nước."

"À à, được."

Hứa Diên đem bình giữ ấm đưa cho Trình Thầm, không tự chủ được liền nói ra lời trong lòng nói: "Anh diễn hay thật đấy."

Nếu xem thêm một lúc nữa thôi thật sự muốn bật khóc.

"Chẳng trách vì sao em trai tôi lại thích anh như vậy."

"......"

Tôi một chút cũng không nghĩ rằng em trai cô rất thích tôi.

"Đồ ngọt để đâu?"

"Đây."

Người đại diện cố ý chỉ cho Hứa Diên để đồ ngọt trong phòng, Trình Thầm rất thích ăn đồ ngọt. Cái kiểu yêu thích này, thực thần kỳ. Trình Thầm xé vỏ một cây kẹo mút, bỏ vào trong miệng, rồi bắt đầu cúi đầu lướt di động.

Hằng ngày ở trên Weibo tìm kiếm tên của mình, nhìn thấy có "a a a" kêu phải sinh khỉ con cho anh, có "ha hả a" phê bình anh xấu tính, đủ loại màu sắc hình dạng bình luận, rất xuất sắc. Xem được một lúc anh liền cảm thấy vô vị. Trình Thầm liếc trợ lý nhỏ, thấy cô vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm di động, như đang nghiên cứu thứ gì.

"Cô xem cái gì đấy?"

"Trình Thầm, trên Baidu* nói, anh là tốt nghiệp đại học XX à?"

"Nó nói bừa."

Baidu:??? Rốt cuộc là ai nói bừa?

Biết Trình Thầm chơi mình Hứa Diên phình phình quai hàm, cúi đầu mở trò chơi, nhất thời không thèm quan tâm người này.

"Tức giận?"

"Không."

"Còn không có? Cái khuôn mặt khóc tang này, tôi sẽ trừ lương của cô."

Hứa Diên trừng lớn đôi mắt: "Vì cái gì chứ?"

Làm một trợ lý như thế này còn không đủ chuẩn mực, không làm anh vui sao?

"Bởi vì cô không tin tôi, không tin nghệ sĩ của mình, cô còn đủ tư cách làm trợ lý sao? Cho cô từ từ suy nghĩ."

Trình Thầm cười hì hì, trong miệng ngậm kẹo que, gian manh giống hệt hùng hài tử*. Nói một lúc, lại thành Hứa Diên không đúng. Hứa Diên mỉm cười, vẻ mặt chân thành tha thiết:

"Tôi tin tưởng anh."

Tin tưởng anh nói bừa.

"Ha, lúc này mới tin sao!"

Đạo diễn bên kia kêu bắt đầu quay, Trình Thầm duỗi tay xoa bóp mặt trợ lý nhỏ, giống như nhéo một miếng bánh nếp, xúc cảm thật tốt.

"Há miệng ra."

Không rõ nguyên do Hứa Diên "a" một tiếng rồi hơi hé miệng ra, sau đó đã bị nhét vào một cây kẹo đang mút dở.

"Ngoan, anh đây khen thưởng kẹo que cho cô."

Dứt lời, liền nghênh ngang mà đi quay.

Để lại Hứa Diên đang đứng đờ ra như phỗng giữa một nùi hỗn độn, hai má ửng đỏ.

Vì... Vì cái gì mà phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là sự ghét bỏ, mà lại nghĩ: hóa ra là vị dâu tây.

Ngọt ngào, thơm thơm, lại còn dính mùi thuốc lá từ miệng Trình Thầm. Thình lình cảm giác thẹn thùng quét qua toàn thân Hứa Diên. Cô chạy đến thùng rác, phun cây kẹo mút ra, lại đi tới đi lui súc miệng nhiều lần. Chỉ đến khi không còn cảm nhận thấy hương vị kia, mới an tâm đi về.

Chỉ là cô không biết, cô trong mắt người khác, mặt đỏ như máu. Trình Thầm ở bên kia quan sát toàn bộ quá trình dùng kịch bản che miệng cười, khiến cho diễn viên bên cạnh đang nơm nớp lo sợ, biến thành vẻ mặt mờ mịt. Trình Thầm tính tình siêu khó chiều trong truyền thuyết đây sao, vì cái gì mà cười vui vẻ đến như vậy? Vì tình sao??? Cả buổi trưa ngày hôm đó, tâm tình của Trình Thầm rất tốt.

Đến buổi tối lịch trình quay phim mới kết thúc. Trình Thầm nhận quần áo từ tay cô trợ lý nhỏ, định đi vào phòng nghỉ thay đồ.

"Kẹo đâu?"

Giọng điệu giống như vô tình hỏi tới nhưng thật ra anh có tâm cơ khác. Quả nhiên, khuôn mặt trợ lý nhỏ nháy mắt ửng hồng, ấp úng phun ra ba chữ: "Vứt... Vứt rồi."

"Vứt rồi?"

Anh hỏi lại, sắc mặt không còn tốt như trước.

Hứa Diên đã quên thân phận của người đàn ông trước hiện đang đứng trước mắt cô. Anh là ảnh đế, ảnh đế đó, tất cả giải thưởng nam diễn viên đều đã đạt được. Biến đổi sắc mặt cũng không phải chỉ đơn giản như hạ bút thành văn thôi sao?

"Trừ lương!"

"Nhưng, nhưng cái kia... không vệ sinh, đó là đồ mà anh đã ăn dở rồi."

Hứa Diên đi theo phía sau Trình Thầm, cố sức bước thật nhanh để theo kịp bước chân anh.

Một ngày trừ tiền lương hai lần, còn muốn cho cô đi làm nữa hay không?

"Tôi ăn qua thì làm sao? Tiền lương cũng là tôi chạm qua, cô có muốn hay không!"

Ngụy biện tà thuyết! Càn quấy! Đổi đen thành trắng.

"Đương nhiên là... muốn."

Cô nhỏ giọng nói, nói cho chính mình nghe.

"Về sau lại cho cô ăn kẹo que, không được bỏ ra."

Hứa Diên làm bộ không nghe thấy, sờ sờ tóc, hoàn toàn không có ý thức được lời anh nói có ẩn ý. Cho đến sau này, cô mới biết được, hóa ra tâm tư lưu manh của anh đã sớm lộ ra. Trình Thầm giấu đi ý cười ở đáy mắt, càng thêm cảm thấy cô gái nhỏ này có ý tứ, thật tốt, càng đùa càng đáng yêu, càng trêu càng thích.

Thích.

Không có thích quá. Chỉ là có chút yêu thích, có chút cảm tình.

"À thì, tôi có thể tan làm chưa?"

Mắt thấy mọi người đã đi về gần hết, Hứa Diên cũng muốn về nhà, cô còn phải về nhà nấu cơm.

"Tan làm làm gì? Chạy về nhà nấu cơm à."

Anh đẩy cửa phòng nghỉ ra, đóng lại, tức giận hỏi.

Vừa nghĩ đến tan làm liền tích cực như vậy, anh còn chưa có lên tiếng đâu.

Như vậy đã không muốn thấy anh sao? Trời mới biết, có bao nhiêu người trong mộng đều mơ được thấy khuôn mặt anh.

"Ừ, tôi phải đi về nấu cơm."

Bước chân Trình Thầm dừng lại, quay đầu lại, âm trầm phun ra ba chữ: "Bạn trai à?"

"Không phải, là em trai tôi."

Hừ, không phải liền tốt.

"Ba mẹ cô không ở nhà sao?"

"Bọn họ đã qua đời lúc tôi còn nhỏ."

Nói, thấy Trình Thầm thần sắc cứng lại, cho rằng anh kế tiếp muốn nói xin lỗi, vội nói: "Anh không cần xin lỗi."

Ai ngờ, anh thế lại cười, có chút kỳ quái: "Chuyện đó, tôi cũng không có định."

Có cũng giống như không có. Cái này, lại đến lượt Hứa Diên nói xin lỗi.

"Nếu muốn xin lỗi, giúp tôi một việc đi."

"Gấp cái gì?"

Cô gái nhỏ vẻ mặt ngây thơ, hoàn toàn không có ý thức được sói xám chuẩn bị kéo lông dê.

"Eo tôi còn sưng, cô tới giúp tôi cởi đồ diễn đi."

"A, tôi không muốn."

Mày Hứa Diên nhăn lại, theo bản năng cự tuyệt. Không phải tay bị thương, vì cái gì eo bị thương liền không thể thay quần áo.

"Đụng phải tôi thì cũng bỏ qua đi, hậu quả như vậy rồi mà còn không muốn chịu trách nhiệm?"

"Tôi bồi thường tiền cho anh..."

Giọng rất nhỏ, nghe không ra một chút ý muốn bồi thường tiền.

Haizz thật hâm mộ những vai chính trong phim truyền hình, có thể lấy tiền đi đập người, sau đó hùng hổ mà tới nói một câu đủ sao!

"Cô biết eo tôi giá trị bao nhiêu tiền không", Trình Thầm nhìn Hứa Diên, từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường mà nói một câu: "Bán cô đi cũng không đủ tiền trả."

Đáng giá như vậy sao? Cô gái nhỏ đang còn kinh ngạc, anh đã đi lên trước, lười biếng cởi dây lưng, sau đó liền bất động. Một màn này, làm Hứa Diên nhớ tới phim cổ trang, cảnh muốn thị tẩm phi tần.

Anh còn mặc long bào, lúc mặt lạnh nhíu mày rất có khí chất ngạo nghễ giống như một bậc quân vương. Nhưng tính tình, xác thật không dễ chiều lắm. Nhưng, cho dù hoàng đế tính tình không tốt thì các phi tần vẫn muốn được thị tẩm. Tựa như các fan của anh, vẫn luôn la hét nói phải sinh khỉ con cho anh. Hứa Diên không muốn thị tẩm, cô thật sự cần phải trở về, em trai ở nhà hẳn là đã chờ đến nóng nảy.

Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Anh muốn trừ tiền lương thì cứ trừ đi, tôi phải về nhà."

Nói xong, Hứa Diên xoay người rời đi, một chút cũng không thèm để ý phản ứng Trình Thầm. Cô trở lại làm "con Pikachu" đêm qua, đem anh trở thành người xa lạ, thậm chí lần này, đến một câu lần sau gặp lại cũng không nói. Trình Thầm đột nhiên bực bội, so với ngày hôm qua mất ngủ còn có phần bực bội hơn. Vị trí của anh trong lòng cô so với cái kẹo que cũng không bằng.

Nhớ tới kẹo que......

Cô gái nhỏ miệng ngậm kẹo que, quai hàm phình phình giống hamster nhỏ, đáng yêu làm người ta muốn cất vào trong túi, mang theo bên người. Thật muốn mang về nhà. Mang về trên giường, tắm rửa, ôm cô ngủ.

Ngủ ......

Trình Thầm khóe môi ngậm cười, nhìn chằm chằm chính mình trong gương một lát liền rơi vào trầm tư. Suy nghĩ một chút, nét mặt đang ngập tràn ý cười của anh lạnh đi. Tuy rằng không muốn nhưng anh không thể không thừa nhận.

Chỉ cần nghĩ về cô.

Anh liền cứng???

Lần trước cứng, vẫn là học sinh đi......

Thời học sinh vẫn là tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh, thế nhưng anh hiện tại rất nhanh đã cứng rồi. Qua cái thời mới lớn đó, Trình Thầm đối với tìиɧ ɖu͙© cơ bản không có hứng thú. Căn bản lười chơi, ngoại trừ đóng phim, không có gì làm anh hứng thú nữa.

Tính ra, anh đã cấm dục rất lâu rồi. Nói trêu cô, kết quả khiến chính mình bị trêu đến cứng.

Ha hả, Hứa Diên à, cái này so với eo sưng nghiêm trọng hơn nhiều. Một người đàn ông trưởng thành lại giống như một chàng trai mới đến tuổi dậy thì.

Không nghiêm trọng sao được?

Tác giả: Sợ tiến độ quá nhanh a~ (•౪• ) chương này liền bắt đầu đùa giỡn

Tôi sẽ viết về bộ phim cho mọi người xem a ha ha ha ha ha ha ha cua cua mọi người nhắn lại tiểu khả ái

Kỳ thật tôi cũng không có để ý nhiều chủ yếu là nhắn lại để cùng cất chứa thêm nhiều một phân động lực a ლ(╹◡╹ლ)

Chú thích:

Long ỷ: "ỷ" ý chỉ cái ghế tựa, nên "Long ỷ" ở đây có lẽ chỉ ngai vàng đấy

Cổn miện:Phương Thuốc Cổ Truyền - Chương 2Hùng hài tử: ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.

Baidu: Mạng xã hội của Trung Quốc.