Chương 1

Chương 1: Làm sao bây giờ?

Edit: Lemon

Beta: Mun

Trình Thầm bị mất ngủ. Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Ngày mai còn phải đi chụp hình, nghĩ đến đây anh liền cảm thấy rất bực bội.

Anh xuống giường châm một điếu thuốc, khi hương vị nicotin tràn ngập ở xoang mũi, tâm tình của anh mới khá lên một chút. Tìm được số điện thoại phục vụ khách sạn, anh lập tức bấm gọi, không chần chừ mà đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi muốn khiếu nại."

"Trình tiên sinh, xin hỏi ngài muốn khiếu nại cái gì?"

"Giường của khách sạn có vấn đề."

"......"

Nói xong, không đợi đối phương đáp lại, anh lập tức cúp điện thoại, đứng lên tùy ý khoác thêm một chiếc áo rồi đi ra ngoài. Bây giờ là một giờ sáng, gió thu hiu quạnh, trên đường không có một bóng người. Trình Thầm dạo bước trên con đường vắng, khi đi ngang qua công viên giải trí, hắn chẳng biết suy nghĩ điều gì mà lại rẽ vào. Công viên giải trí đã đóng cửa, nhưng trước cổng vào của công viên giải trí có một thứ gì đó.

À, ra là một con Pikachu, anh nghĩ thầm. Con Pikachu đó nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết vậy. Anh nhất thời nổi hứng muốn chơi đùa một chút, liền dùng chân đá lên mặt Pikachu. Không phản ứng lại. Trình Thầm cười, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên đầu Pikachu, lại véo tai Pikachu, giật nhẹ chân Pikachu. Bỗng nhiên lúc đó có người đi qua, nhìn thấy cảnh này, sợ hãi đến mức không dám lại gần mà vội vàng quay bước. Tình cảnh này, thật là quỷ dị. Rốt cuộc, "con Pikachu" nào đó cũng tỉnh.

Hứa Diên đội trên đầu một cái mũ thật lớn lại ngủ đến mơ mơ màng màng, căn bản không biết bên ngoài có người. Cô vụng về từ trên mặt đất chống tay ngồi dậy, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu rên, lại nghe được tiếng như là ai đó bị té ngã. Bị "con Pikachu" nào đấy bất thình lình ngồi dậy đẩy ngã trên mặt đất, Trình Thầm mặt đầy hắc tuyến, nhìn "Pikachu" cởi bỏ cái đầu lớn, lộ ra phía sau cái đầu Pikachu lớn là một khuôn mặt nhỏ trắng, đôi mắt cô tràn ngập kinh hoảng thất thố mà nhìn anh.

"Cô, làm tôi bị ngã."

Hứa Diên vội xin lỗi, đứng lên muốn đỡ anh dậy, nhưng chẳng biết thế nào lại bị vướng chân mà ngã đè lên người hắn. Giờ phút này, đầu óc Hứa Diên mới tỉnh táo hẳn, lúc này, cô thật sự là khóc không ra nước mắt.

"Đừng nhúc nhích."

Trình Thầm ấn Pikachu xuống, thanh âm lúc này trở nên có chút kỳ quái, khác với lúc trước, giọng nói của anh hiện tại có chút trầm thấp, lười biếng. Hứa Diên không chút phản kháng mà ngoan ngoãn nằm im, hoàn toàn không nhận ra được người đàn ông nào đó đang chôn đầu trong mái tóc đen mượt của cô, nhẹ nhàng tận hưởng mùi hương từ đó. Thơm quá, mùi hương này là gì? Có chút giống hương hoa nhài, cũng có chút giống mùi đậu đỏ rang, mùi hương rất nhẹ không giống với hương nước hoa. Là cái gì đây?

Mùi hương ấy cuốn hút lấy anh khiến cho anh không tài nào dứt ra được. Anh vùi đầu càng lúc càng sâu để tận hưởng mùi hương mê hoặc đó, một lúc sau, Trình Thầm rốt cuộc ý thức được mình có chút không thích hợp. Anh đẩy "Pikachu" ra, đứng lên phủi bụi trên quần áp, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh như giấu đầu lòi đuôi. Hứa Diên không để ý nên bị anh đẩy ngã, cô lại tự mình đứng dậy, cố gắng cúi đầu thật thấp nhưng một lần nữa lại bị anh giữ đầu lại. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh.

Trình Thầm dùng gương mặt lãnh đạm nhìn thẳng vào cô nói: "Cô đá vào bụng tôi."

"...."

Hứa Diên như bừng tỉnh, ngượng ngùng cười cười.

"Cô ngủ ở đây?"

Nói đến đây, Hứa Diên ngượng chín mặt. Ngủ gục trên đường lớn, quả thực là việc rất mất mặt. Nhưng cô đã bị thiếu ngủ liên tục ba ngày rồi. Sau khi công việc ở công viên giải trí kết thúc, cô thật sự chịu không nổi, đi tới ra cổng, thả lỏng được một chút thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Sau đó cứ như vậy mơ mơ màng màng mà ngủ đến bây giờ.

Trình Thầm khóe miệng hơi động, lạ đời thật, có người nằm trên giường lớn xa hoa mềm mại vẫn không ngủ được, ấy thế mà lại có người nằm ở trên đường lớn ngủ đến không biết trời đất. Ha ha, cô mà ngủ ngon được như vậy thì cũng xứng đáng ngủ trên đường lớn.

Hứa Diên dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm Trình Thầm, càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt. Một đôi mắt vốn nên đa tình mang theo sự đào hoa lại luôn lạnh nhạt, sống mũi cao thẳng, ngũ quan hài hòa, môi mỏng hơi cong, phảng phất vẻ châm chọc người khác. Cái khí chất khắc nghiệt này, ký ức khi nãy vẫn còn mới mẻ. Đây không phải là người, người mà ... nghĩ tới đây, cô lập tức chỉ tay vào Trình Thầm, lắp bắp: "Anh là ai, anh là ai vậy?"

Trình Thầm dù bị đánh chết cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ có người chỉ vào anh, hỏi anh là ai. Ha ha, dựa vào tính tình hung hãn của anh chắc chắn sẽ nổi khùng lên, đánh chết kẻ đó. Có thể do mất ngủ, tính tình anh có chút thu liễm*, còn tốt bụng nhắc nhở: "Trình Thầm."

"Đúng rồi, em trai tôi rất thích anh, trên tường đều treo anh."

Trình Thầm: "......"

Tôi chưa từng nghĩ tới việc bản thân bị treo trên tường.

Hứa Diên có chút bối rối vì không có mang giấy bút theo, nếu không đã có thể xin chứ kí hộ em trai. Cô uể oải xoa xoa mặt, chợt nhận ra bản thân cũng nên về nhà.

"Tôi phải đi về, gặp lại sau."

Cô ôm lấy cái mũ, vẫn mặc bộ quần áo Pikachu, đôi mắt mỉm cười, ôn ôn nhuyễn nhuyễn* giống như động vật nhỏ mà rời đi. Làm cho người khác nảy sinh ý muốn đem về nhà nuôi. Trình Thầm vì ý nghĩ này mà cảm thấy buồn cười. Anh không muốn nuôi đâu, phiền toái. Trở lại khách sạn, Trình Thầm nằm ở trên giường, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, người đại diện tới gõ cửa phòng anh, rất lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi ra mở cửa nhưng người ở trong chỉ lấy cái túi ở cửa rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Người đại diện: Tôi không muốn chết trẻ đâu.

Thay quần áo xong, Trình Thầm xuống lầu, dùng ánh mắt băng lãnh nhìn người đại diện chờ đợi đã được một lúc lâu. Vừa đi, người đại diện một bên xem ánh mắt mà mở lời: "Trợ lý của cậu từ chức rồi, tôi sẽ giúp cậu tìm một người khác."

Thấp thỏm nói xong, liền thấy người đàn ông nào đó nhíu mày.

"Vì sao còn muốn tìm?"

Luôn bị ăn mắng mỗi lần tìm trợ lí mới, người đại diện khóc không ra nước mắt, bởi vì tôi không muốn chết một mình, thêm một người liền có thể cùng tôi đồng cam cộng khổ.

"Cô ấy đang ở trong xe chờ, một lát nữa cậu sẽ gặp cô ấy. Cô gái nhỏ này không chỉ lớn lên xinh đẹp mà tính tình cũng là siêu cấp tốt! Tóm lại, cầu xin cậu, đừng có lại dọa người ta chạy mất!"

Trình Thầm cười, anh ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng rồi nói: "Không đâu."

Lão tử, nhất định phải dọa.

Trình Thầm tiến vào trong xe, nhìn thấy cô gái ngồi trong xe, lập tức liền trở nên vui vẻ.

Người đại diện:???

Cao hứng như vậy sao? Có ý tứ gì đây. Người đại diện có ý định ngồi vào bên cạnh Hứa Diên, để Trình Thầm ngồi ở đằng sau.

"Tôi muốn ngồi chỗ này.", Trình Thầm lên tiếng.

Người đại diện trên mặt cười hì hì, nhanh chóng đi ra phía sau ngồi.

"Được được."

Hứa Diên cười, thầm nghĩ sẽ kéo gần khoảng cách với hắn. Đây là công việc đêm qua cô vừa nhận được, nghe nói là làm trợ lý minh tinh, nghe thấy tiền lương rất cao cô liền đáp ứng. Chỉ là đối phương không có nói là minh tinh nào. Thật ra là không dám nói. Sợ cô từ chối.

Không biết tiếng xấu của mình truyền xa ngàn dặm Trình Thầm còn rất kiêu ngạo: "Thật khéo."

"......"

Tẻ ngắt.

"Bồi thường tiền đi."

Hứa Diên trừng lớn đôi mắt, nói: "Sao lại như vậy?"

"Tối hôm qua, sau khi trở về, tôi đã kiểm tra một lượt, phát hiện eo tôi đều bị cô làm đỏ."

Phía sau người đại diện mờ ám nghe được cụm: "Eo đều bị cô làm đỏ", mà cười thầm. Thật mạnh mẽ! Thật kí©h thí©ɧ! Thật sự nhìn không ra, tuổi còn trẻ mà đã "chơi" kịch liệt như vậy. Xác nhận được là mình đã sai, Hứa Diên không lên tiếng nữa, trong lòng tính toán xem nên bồi thường bao nhiêu tiền mới đủ.

Trình Thầm không tiếp tục nói chuyện vừa rồi nữa, hỏi: "Cô tên là gì?"

Hứa Diên còn đang bận tính tiền, chậm nửa nhịp, nói: "Hứa Diên."

Cô là người miền Nam, giọng nói luôn rất mềm mại, lúc nói chữ "Diên" âm cuối hơi cao, thật động lòng người.

"Hứa gì?"

"Hứa Diên."

"Hả, Hứa gì?"

"Hứa Diên."

......

Người đại diện che mặt, làm bộ như không nghe thấy. Thực xin lỗi cô, tôi cũng là vì miếng cơm manh áo, lại không tìm được ai chịu nhận, một mình tôi thật không chịu nổi nữa.

Bên này, Trình Thầm rốt cuộc kết thúc vấn đề "Hứa gì". Người bình thường bị hỏi tên như vậy, hoặc bị chọc tức kêu to, hoặc là lạnh nhạt không để ý tới. Nhưng cô gái này, mỗi một lần đều đáp rất nghiêm túc. Giống như học sinh tiểu học vậy.

"Diên nào?"

Hứa Diên thở dài một tiếng, lại bị hỏi tiếp, đôi mắt mắt ngập nước nhìn hắn: "Con diều giấy."

"Không biết, tôi không đọc quá nhiều sách."

Người đại diện ở phía sau, trong lòng cười ha hả, lại tự nhủ thầm tôi ngồi đây xem cậu diễn hài. Một học bá*, nói không đọc quá nhiều sách, lương tâm thật sự sẽ không cắn rứt sao?

Hứa Diên bán tín bán nghi, lại thay đổi cái giải thích: "Phía trên là một chữ "dặc" (弋) , phía dưới là một chữ "điểu" (鸟), tạo thành chữ "Diên" (鸢)"

"Vẫn không hiểu."

Trình Thầm duỗi tay, mở ra lòng bàn tay, cằm hơi nâng: "Viết lại cho tôi nhìn xem."

Hứa Diên liền bắt đầu viết vào tay của Trình Thầm, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông nào đó vẫn luôn nhìn cô. Một đường từ trán đến môi, tầm mắt Trình Thầm dừng lại ở đôi môi anh đào phấn nộn no đủ của cô. Trong đầu nghĩ, thật thích hợp để hôn. Hôm nào thử xem. Ồ, thú tính của anh đã trở lại. Cầm thú.

Hứa Diên viết đi viết lại ba lần liên tiếp, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Trình Thầm, chờ đợi câu trả lời từ anh.

" Vẫn không biết."

"......"

Cô gái nhỏ giọng buồn rầu: "Nhưng làm sao bây giờ ?"

Trình Thầm: Cô dùng miệng viết một lần tôi khẳng định sẽ biết.

Chú thích:

Ôn ôn nhuyễn nhuyễn: theo mình, cụm này và cụm "nhuyễn ngọc ôn hương" gần nghĩa nhau. Cụm này mình không tìm được rõ nghĩa, để nghĩa của cụm "nhuyễn ngọc ôn hương" để mọi người cùng tham khảo.

Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香] : "Nhuyễn" [软] : Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香] : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

Thu liễm: ý nói thu lại vào trong, gói ghém lại. Ở đây ý nói nam chính thu lại cái tính "khó ở" của mình.

Lemon: Đọc xong nhớ bình chọn nhé mọi người.