Chương 10

Chương 10: Thổ lộ

Edit: Lemon

Beta: Mun

Hứa Diên nhịn cười, ôm A Trị vào lòng, chắn đi ánh mắt đằng đằng sát khí của Trình Thầm.

“Em nhớ là hôm nay anh không có lịch trình gì, hay là qua nhà em đi. Lần trước không phải anh nói muốn em nấu cơm cho anh ăn à.”

Trình Thầm "hừ" nhẹ một tiếng, hắn không phải là kiểu người dễ dàng bị khuất phục chỉ vì bữa cơm đâu.

“Địa chỉ.”

Hứa Diên nói ra địa chỉ của mình, hắn định vị xong, chậm rãi cho xe di chuyển.

Rất nhanh, bọn họ đã tới nơi.

Hứa Diên mở cửa, lấy cho Trình Thầm một đôi dép lê. Hắn nhận lấy, thay vào, dường như rất thân quen mà đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

“Được rồi, không cần phải lo lắng cho anh, mau đi nấu cơm đi.”

Hắn ngang nhiên nằm trên sofa như chủ nhà, tay cầm điều khiển, tùy ý chuyển kênh.

Hứa Trị ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào TV, bất chợt TV chuyển đến một kênh đang chiếu phim hoạt hình, cậu chỉ vào TV rồi nói với Trình Thầm: “Chú, cháu muốn coi cái này.”

“Lớn như vậy rồi mà còn đòi xem phim hoạt hình.”

Hắn cố tình không để cho cậu bé xem, tiếp tục chuyển kênh rồi dừng lại xem một bộ phim gián điệp.

A Trị nghiêm trang nói: “Chú, chú lớn hơn cháu, chú nhường cho cháu đi.”

“Anh già hơn em, em nhường cho anh đi.”

“……”

Nghe xong lời này A Trị cảm giác đầu óc xoay vòng vòng, hình như có điều gì đó không đúng lắm.

Hứa Diên ở trong phòng bếp vừa cán bột vừa nghe hai người nói chuyện, không khỏi mỉm cười.

A Trị có chút giống ông cụ non, bình thường cậu không thích nói chuyện với người khác. Ở trước mặt Hứa Diên mới có thể lộ ra tính trẻ con của mình. Hôm nay lại nói chuyện với Trình Thầm nhiều như vậy, xem ra, thằng bé rất thích Trình Thầm.

“Đi tìm tờ giấy tới đây, ghi lại số điện thoại của anh.”

“Để làm cái gì chứ?”

A Trị mở to mắt, nhìn hắn vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Lần sau có người khi dễ em, lập tức gọi điện thoại cho anh, hoặc là để giáo viên gọi điện thoại cho anh cũng được. Anh đây sẽ giúp em đi đánh người.”

“Nhưng cháu muốn gọi cho chị hơn.”

“Chị của em phải chăm sóc anh, không rảnh.”

“Chú lớn như vậy rồi mà còn cần có người chăm sóc sao?”

A Trị lắc đầu, cảm giác người này với hình tượng trên TV một chút cũng không giống, vẫn chỉ có chị là tốt nhất.

Hứa Diên tắt bếp, vớt mì đã nấu chín ra ba bát nhỏ rồi bày lên bàn ăn, nói vọng ra bên ngoài.

“Được rồi, đến giờ ăn cơm rồi.”

A Trị nhanh nhẹn chạy tới ngồi vào bàn, lấy chén nhỏ của mình bắt đầu ăn.

Trình Thầm ăn thử miếng đầu tiên, hắn ngước lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt sáng như đang chờ khen của Hứa Diên liêng buông một câu: “Không tồi.”

Hứa Diên nghe được câu này, mi mắt cong cong: “Anh thích là được rồi.”

Trình Thầm rất khi ít ăn mì tự làm. Hắn đối với việc Hứa Diên biết tự nấu mì cũng không thắc mắc hay kì vọng gì nhiều, nhưng mì làm ra ăn ngon như vậy, khiến hắn thực sự rất ngạc nhiên.

Cơm nước xong xuôi, Trình Thầm quay lại ngồi ở trên sofa, chân vắt chéo rồi dùng di động.

Hắn đột nhiên nhớ ra rằng bản thân cũng có Weibo, chỉ là hắn không hay đăng gì cả, bởi vì về cơ bản là cũng không có gì để đăng.

Hôm nay thời tiết không tồi, hay là đăng một bài xem sao. Hắn nghĩ.

“Hôm nay được ăn một chén mì tự nấu, ăn rất ngon.”

Cũng không có icon hoặc hình ảnh đặc biệt nào, cứ như vậy mà đăng bài.

Rất nhanh đã có rất nhiều lượt bình luận bên dưới bài viết.

“A a a chồng em còn tuyệt hơn!!!”

“Trình Thầm, em cũng có thể nấu mì, để em làm cho anh ăn!”

“Mì tự nấu ở đâu vậy? Mong rằng anh không bị đau bụng sau khi ăn chén mì này!”

……

Hắn không tiếp tục đọc bình luận nữa, đi vào trong phòng của A Trị.

A Trị đang ngoan ngoãn làm bài tập trong phòng, thấy anh đi vào chỉ nhìn một cái chào một tiếng "chú" cho có lệ rồi lại cúi đầu.

… Trình Thầm rất không muốn nghe câu chào này, hawnd không muốn bị gọi khác so với Hứa Diên.

“Học hành chăm chỉ nha em trai nhỏ.”

“Chú! Cháu học rất được.”

Hắn không để ý đến tiếng "chú" kia của A Trị, hắn đi loanh quanh trong phòng một lúc lâu. Đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng A Trị gọi.

Hắn quay đầu lại, A Trị dùng vẻ mặt tò mò xen lẫn chút vô tội, hỏi hắn: “Chú, có phải chú thích chị của cháu không?”

“……”

Học hành giỏi giang ang cũng có chút đầu óc, đoán được tình cảm của hắn, lợi hại thật.

“Chú, thật ra, cháu không hy vọng chị của cháu ở bên chú.”

Cậu bé dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra câu này, làm Trình Thầm muốn cười.

“Cháu nghe người ta nói, yêu đương với minh tinh sẽ rất mệt, chị cháu vốn dĩ đã rất mệt mỏi rồi.”

“Nhưng ở bên cạnh anh sẽ không như vậy, anh bảo đảm.”

Trình Thầm vẻ mặt thản nhiên, vô cùng tự tin nói. Nhìn thấy hắn như vậy Hứa Trị vò đầu, nói nhỏ một câu: được rồi.

“Vậy anh phải nắm bắt thời gian cho tốt, chị em khả năng cao lại sắp đi coi mắt rồi.”

“Lại?!”

“Hiện tại anh chưa phải là anh rể của em nên em không nói thêm gì với anh đâu. Bây giờ thì, em muốn học bài.”

A Trị nói xong, liền lấy sách ra đọc.

Trình Thầm đóng cửa phòng, nhìn thấy quần áo của Hứa Diên đang phơi ngoài ban công.

Coi mắt, đúng rồi, tuổi của cô năm nay cũng không nhỏ, nếu không phải đang vừa làm vừa nuôi em trai, hẳn là đã sớm có bạn trai rồi.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Diên, dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt anh tuấn trở nên vô cùng rõ ràng: “Hứa Diên, chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Hai người, mỗi người một chiếc ghế nhỏ ngồi ở dưới ánh mặt trời trên ban công, chuẩn bị tư thế tán gẫu.

Nhưng không một ai nói lời nào, không một ai chịu mở lời trước.

Một lúc lâu sau, Hứa Diên đang muốn mở lời nói gì đó, lại bị sức nặng trên đầu gối làm sợ tới mức cứng đờ cả người.

Trình Thầm đang gối đầu lên đùi cô. Phần gáy của hắn đối diện với bụng cô, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt của hắn.

Ngũ quan của Trình Thầm góc cạnh rõ rành, còn có hàng lông mi thật dài.

Hắn bắt đầu nói chuyện, thanh âm vừa lười biếng lại vừa nhẹ nhàng, như muốn tan ra dưới ánh mặt trời.

“Hứa Diên, tâm tư của anh đối với em, chắc em cũng đã biết rồi…”

!!!

Cô sợ tới mức không dám cử động, Trình Thầm không cần nhìn, chỉ cần ngẫm một chút cũng biết là cô đang sợ hãi.

“Hứa Diên, sau này em muốn gả cho người như thế nào?”

“Không… chưa từng nghĩ tới.”

“Dù sao cũng không phải là kiểu người như anh, đúng không?”

“…Vâng.”

Có thể là do ánh nắng chiếu xuống quá ấm áp, Trình Thầm nghe thế mà không hề nổi giận, ngược lại, hắn còn khẽ cười.

Hắn cười, khuôn mặt hoàn mĩ dưới ánh mặt trời rực rỡ càng thêm lấp lánh, khiến người ta không thể nào rời mắt được.

“Tại sao lại không phải là anh?”

Tại sao?

Hứa Diên nghiêm túc tự hỏi bản thân, vì sao không thể là Trình Thầm.

Đại khái là bởi vì, quá khác biệt.

Vẻ ngoài của hắn, thân phận của hắn, tất cả, với cô mà nói là bốn chữ "không thực tế "*.

Cô có một điểm đặc biệt, chính là chưa bao giờ kì vọng xa vời, đặc biệt là với những thứ không thuộc về mình.

Đôi mắt của cô vừa trong veo lại ôn hòa, cúi đầu, nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Trình Thầm, anh nghiêm túc sao?”

“Em nói xem?”

“Trình Thầm, em nhát gan, anh đừng làm em sợ.”

Hứa Diên cười, giọng nói có chút run run.

Trái tim cô đang bị người đàn ông này khuấy động, mà đập loạn liên hồi, dường như nó muốn bay ra để cho hắn thấy sự chân thành của mình.

Hứa Diên biết việc này nói lên điều gì, cô duỗi tay muốn chạm vào gương mặt của hắn, nhưng lại ngượng ngùng rút lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, có bầu trời xanh trong, có ánh nắng vàng ấm áp, còn có một người đàn ông đang gối đầu lên đùi cô, thổ lộ với cô những lời từ tận đáy lòng.

“Trình Thầm, em thừa nhận em đối với anh cũng là loại tình cảm đó.”

Cô nói xong, liền khẽ cười.

Nghĩ kỹ lại, thì đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau bình tĩnh và chân thành tới vậy.

“Trình Thầm, em vĩnh viễn thấp sẽ chỉ ở đây”

Hứa Diên dơ tay ra miêu tả độ cao của bản thân, tuy rằng cô biết Trình Thầm sẽ không nhìn thấy được rồi cô lại nói tiếp.

“Nhưng anh không giống vậy, anh sẽ còn cao hơn nữa, sẽ luôn vươn tới những vị trí cao hơn.”

Đến lúc đó, sẽ có một người có cùng vị trí với anh sẽ xứng đáng với anh hơn. Và người đó sẽ không phải là Hứa Diên, chắc chắn không phải cô.

“Hứa Diên, anh hai năm nữa là đã 30 tuổi rồi… Chỉ cần anh không muốn vươn lên cao, ai cũng không thể khiến anh vươn cao lên được, cô gái ngốc ạ.”

Một câu “ Cô gái ngốc” của anh, dễ dàng bắt lấy trái tim cô, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Đã thật nhiều năm, không có người nào nói chuyện ôn nhu với cô như vậy, gọi cô là "cô gái ngốc".

Đúng vậy, Hứa Diên chính là một cô ngốc, biết rõ không có khả năng, vậy mà vẫn còn rung động.

Mũi Hứa Diên cảm giác như cay cay, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.

“Nhưng Trình Thầm, anh sẽ thích em cả đời sao?”

Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, thậm chí còn chưa phải là phụ nữ, chỉ là cô gái ngốc nghếch mà thôi.

Nếu Trình Thầm thừa nhận thì sẽ thế nào, mà không thừa nhận thì sẽ ra sao.

Cả đời, nói thẳng ra cô cũng không tin vào những chuyện vui buồn tan hợp, họa hề đán phúc. Những việc này không một ai có thể chắc chắn được.

Trình Thầm ngồi dậy, bàn tay nhẹ che đi đôi mắt của cô, không ngờ lại chạm phải giọt nước mắt đang lưỡng lự nơi khoé mi. Hắn đưa tay chạm lên môi của cô, than nhẹ: “Sao lại khóc rồi?”

“Anh sẽ không chỉ thích em cả đời, anh còn muốn thích em kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Đời đời kiếp kiếp, vẫn chỉ dành trọn tình cảm cho em.”

Anh hôn lên đôi môi phấn nộn của cô, giống như một lời ước định, đóng dấu, nhẹ nhàng và chân thành.

Đúng thế, chuyện cả một đời dài như vậy, ai cũng không thể nói trước được gì, ai cũng không thể cam đoan.

Vậy thì, cứ sống trọn khoảnh khắc này đi.

Cô vụng về hôn lại, nước mắt bắt đầu rơi.

Trên đầu là đám mây mềm mại lững lờ trôi, bên tai là ánh nắng ấm áp, trong mắt có hình bóng của một người, là anh.

【A, Hứa gì cơ?】

Hứa Diên.

【Diên nào, tôi không biết.】

Con diều giấy.

【Tại sao không thể là anh?】

Em chỉ có mình anh thôi.

Tác giả: Ôi những giọt nước mắt của mẹ già (つд⊂) có thể quang minh chính đại rắc đường rồi! Cảm thấy mình như con cua đang ở trong bùn đất chậm rãi hưởng thụ cảm giác đất cát trôi đi(ಡωಡ)hiahiahia

Chú thích:

不切实际: không thực tế