Chương 24: Ha ha, nhìn không ra cô ấy còn biết nói giỡn.

#35

"Này, nhìn cô gái đó kìa, bạn có thấy cô ấy xinh đẹp không?"

Tôi đứng bên lan can trên hành lang, lúc hứng thú nhìn xuống tòa nhà dạy học, bị người bên cạnh chọc chọc cánh tay, ra hiệu tôi đứng yên quan sát một cô gái đang ôm một chồng sách bài tập đi về phía này.

Hầu như người bị dùng giọng điệu này để hình dung đều là nữ sinh xinh đẹp.

Tôi có chút bất đắc dĩ nghĩ, nhưng vẫn phối hợp xoay người, nhìn thoáng qua khuôn mặt bị nghị luận sôi nổi kia, liền dời tầm mắt đi.

Quả nhiên là nói La Trác Vi.

Khi đó vừa mới phân ban không lâu, cơ bản phần lớn mọi người đều không phù hợp với tên của bạn học cùng lớp, nhưng La Trác Vi làm cho người ta ấn tượng sâu sắc. Không phải vì cái tên, mà vì cô ấy quá ấn tượng để được ghi nhớ chỉ bằng một cái nhìn.

“Cô ấy rất đẹp. "Tôi vỗ vỗ lưng cậu bạn, hy vọng cậu ta nhanh chóng thu hồi tròng mắt sắp dính vào lưng người ta," Người ta không thiếu con trai thích, cậu thu liễm ánh mắt của mình một chút đi.

Sự thật chứng minh, La Trác Vi thật sự rất được các bạn nam hoan nghênh.

Trong môi trường ngày nay, các công cụ thông tin điện tử vô cùng mạnh, trong tủ đồ của cô ấy luôn có mấy phong thư viết tay, dùng những lời lẽ quanh co để thổ lộ tình yêu với cô ấy ở nhiều nơi khác nhau trong trường.

Nam sinh lớp này lại càng căn cứ vào ý nghĩ nước phù sa không chảy ruộng người ngoài canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, cảm thấy vui mừng không thôi đối với thái độ đối xử bình đẳng của La Trác Vi.

Bất quá, có đôi khi thái độ của cô lễ phép quá cũng không tốt, sẽ bị coi là có thể được voi đòi tiên.

"Lần sau từ chối thì tốt hơn?"

Tôi cởϊ áσ khoác đồng phục, bọc lại đống chocolate lộn xộn của La Trác Vi, thắt nút rồi xách lên tay, cùng La Trác Vi đi đến chỗ thu gom rác cách trường không xa.

Đề tài có thể có chút đột ngột, từ sau khi tôi ngầm đồng ý giúp cô ấy xử lý đống lễ vật rách nát này, La Trác Vi một mực trầm mặc có chút không kịp phản ứng: "Cái gì?"

“Mấy thứ này. "Tôi đem trước mắt cô ấy, không cẩn thận từ bên trong rơi ra một cái, bàn tay còn lại nhanh chóng bắt lấy.

Nếu cô ấy cứ nhận lấy, còn có một điểm không tốt chính là: Con trai, rất dễ dàng tự mình đa tình. Còn chưa nói xong nửa câu bị tôi nuốt trở vào trong bụng, dù sao nói ra lời này liền đem chính mình cũng mắng đi vào.

“Bọn họ nhét thẳng vào trong ngăn tủ của tớ. "La Trác Vi mặt không biểu cảm gì trả lời tôi, tay phải vốn tự nhiên thả lỏng lại khoác lên cánh tay trái, cách áo sơ mi nhẹ nhàng bóp khuỷu tay," Bọn họ còn có trực tiếp đưa ngay mặt.”

Thật không dễ dàng. Tôi sờ sờ mũi, nhanh nhẹn giúp La Trác Vi xử lý hết sô cô la, phủi bụi trên áo khoác đồng phục rồi tùy ý mò vào khuỷu tay: "Cùng nhau trở về hình như rất kỳ quái, cậu đi trước đi?"

“Không sao. "La Trác Vi do dự một chút," Chúng ta cùng đi thôi.”

Lần này cô ấy không đi theo phía sau tôi như lúc đến: "Thần Hàng.”

“Tại sao lại giúp tôi?”

La Trác Vi nhìn về phía tôi, ánh mắt của cô ấy rất đẹp, lúc nhìn người khác còn có vẻ rất tập trung. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên tôi nghiêm túc quan sát ánh mắt của cô ấy, bình thường cô ấy cũng không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác phái.

Cô ấy hiển nhiên là hiểu rất rõ các bạn nam lúc trước ở chung như thế nào: "Cậu hẳn là...

Tôi nên?

Gánh nặng kỳ lạ trong lòng cô ấy so với trong tưởng tượng của tôi còn nặng nề hơn, tôi có chút không biết làm sao gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn thẳng vào đáy mắt cô ấy, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật cố gắng làm cho bầu không khí thoải mái một chút: "Giúp đỡ bạn học không phải là một chuyện xấu chứ?"

Nhưng mà cái này hình như không phải đáp án chính xác, La Trác Vi sau khi nghe xong rũ mắt xuống, giống như nhai nuốt chữ như vậy lặp lại một chút: "Giúp đỡ bạn học..."

Cô ấy sẽ không cảm thấy tôi có ý đồ khác chứ...

Những lời giảng đạo lý vô nghĩa của chị tôi từ bé đến lớn chợt lóe trong đầu tôi, tôi lúc này mới kịp phản ứng lại, còn một loại giải thích khác, tôi hoảng sợ vội vàng muốn nói rõ với La Trác Vi: “ Thành thật mà nói! Tớ không có ý nào khác, tớ chỉ nghĩ rằng bạn trông giống như...”

La Trác Vi nở nụ cười.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy cười. Tôi có chút xấu bởi vì nụ cười của cô ấy mà nhỏ giọng nói bổ sung: "Tớ chỉ là cảm thấy cậu cần có người giúp..."

Cảm ơn, Thần Hàng.

Cô ấy dường như cũng không quen với ở trước mặt người khác như vậy, rất nhanh liền ngừng cười, và trở nên dịu dàng, im lặng nhưng dịu dàng như ngày thường.

Tôi từ trong con ngươi màu nâu mềm của cô ấy thấy được thân ảnh của mình: "Vậy, mời cậu uống nước nói cám ơn có thể hay không?"

Khác với "sự giúp đỡ" mà bình thường nhận được từ những bạn nam khác, không phải là loại tiện tay được miêu tả bằng miệng là "không cần vật chất đáp lễ", điều này làm cho cô ấy cảm thấy an tâm.

Tôi không biết La Trác Vi đang nghĩ gì, nhưng cô ấy có vẻ lo lắng. Tôi mỉm cười đồng ý: "Đương nhiên là được.”

Có thể được một cô gái mời uống nước, cảm giác kiếm được lời rồi.

"Không có sự khác biệt giữa đồ uống tớ mua và đồ uống thông thường."

Thì ra không phải rẻ sao? Người khác đều nói ông chủ quầy bán đồ vặt sẽ bán rẻ cho cô gái xinh đẹp một chút.

“Không có, tớ đi mua cũng là giá bình thường.”

Ha ha, nhìn không ra La Trác Vi, cô ấy còn biết nói giỡn.

(Tập này là Thần Hàng nhớ lại thời điểm mới quen biết với La Trác Vi hôm cô ấy đi vứt sô cô la nha các bác, tôi thấy tác giả viết theo sự hồi tưởng của hai anh chị á, hiện tại đan xen.)