Chương 10 Lưu luyến không rời

#15

“Thật ngại quá, tan học rồi cậu còn phải ở lại vì tớ.”

Đem cô từ trong suy nghĩ của chính mình là giọng nói của Thần Hàng, cậu kéo ghế của bạn cùng bàn với cô ra ngồi xuống.

Trên tay cậu cầm hai ly trà chanh Vita, La Trác Vi có lẽ cũng đoán được Thần Hàng có ý gì, nhưng cô chỉ im lặng chờ Thần Hàng đặ một ly lên bàn, sau đó mỉm cười quay nhìn cậu và hỏi: “Vậy đây là thay cho lời xin lỗi à?”

“Kính ý nho nhỏ~" Nghe ra câu nói đùa trong miệng cô, Thần Hàng mỉm cười đáp lại, vừa lấy giấy vừa cố ý nói những lời này.

La Trác Vi bật cười, sau đó ý thức được mình có chút thất thố, vội vàng cầm quyển sách đưa ra, nhẹ nhàng nói: “Vậy ta bắt đầu nhé.”

Kỳ thật việc hai người ở cùng một chỗ làm cô có chút khẩn trương, huống chi Thần Hàng ngồi gần như vậy, cô thực sự hy vọng giọng nói của mình sẽ không run rẩy: ““Welcome too ur program.I’ m Jenny Jackson. The weather here in Juarez has become un bearable......”

Thời gian nghe 15 bài đoạn hội thoại ngắn không mất nhiều thời gian, Thần Hàng cũng không phải là người kém về ngoại ngữ nên hai người chỉ mất khoảng 20 phút là hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

La Trác Vi có chút lơ đãng nhét những cuốn sách cần dùng buổi tối vào cặp, do dự làm sao mở miệng hỏi thăm Thần Hàng có tiện đường về cùng cô không: Cô thực sự không thể bắt chước những cô gái táo bạo và nhiệt tình có thể hỏi những câu như vậy một cách thẳng thắn, thậm chí còn không thể có dũng khí mở miệng yêu cầu đối phương đưa cô về nhà.

Trong tai chỉ nghe được âm thanh của bản thân thu dọn túi sách, La Trác Vi nhịn không được ngẩng đầu lên xem, Thần Hàng một bên vai vác cặp, tựa đầu nghịch điện thoại di động, dường như đang trả lời tin nhắn nào đó, đồ của con trai luôn ít hơn con gái nên có vẻ cậu ấy đã thu dọn xong và đang đợi cô.

“Dọn dẹp xong rồi?” Chú ý tới ánh mắt của La Trác Vi, Thần Hàng buông điện thoại xuống, nhìn cô, suy nghĩ một lúc mới nói với cô: “Nếu cậu không ngại, thì chúng ta đi cùng đi.”

Hôm nay có phải may mắn quá không?

La Trác Vi gật đầu, cô không để ý bản thân vô thức lộ ra nụ cười: “Ừ.”

Lúc hai người đi ra khỏi cổng trường thì trời cũng tối, đèn đường lần lượt bật sáng.

Hai người thong thả trò chuyện, La Trác Vi chú ý tới Trần Hàng đi song song với cô, cách cô một chút sau đó nói chuyện với cô, đồng thời đi đến bên kia của cô, nhường cô đi trong vỉa hè.

"Chuyện gì vậy?"

Cảm nhận được La Trác Vi ngẩn người, Trần Hàng vốn không biết hành vi của mình là nguyên nhân khiến đối phương dừng lại, cũng sửng sốt, có chút không xác định được hỏi: “Không thoải mái? Cặp quá nặng sao?”

“Không” La Trác Vi tỉnh táo lại, lắc đầu, vuốt mái tóc rơi xuống má ra sau tai, “Vừa rồi tớ đột nhiên ngẩn người.”

“Ha ha ha, La Trác Vi cũng có những lúc như thế này à?”

Thần Hàng không để ý đến lời nói dối của cô, nhưng lại cảm thấy hứng thú với câu trả lời bất ngờ này, đôi mắt hơi cụp xuống và hàm răng nanh khiến anh mỉm cười như một chú chó dễ thương, lông xù tốt bụng.

"Ha ha ha, Lạc Trác Vi cũng có những lúc như thế này à?"

La Trác Vi cũng cười. Lại nói, trước đây cô đã bao giờ cười thường xuyên như vậy không?

Cô đang nghĩ đến điều này thì phát hiện mình đã đến một ngã ba đường, phía trước bên trái ngã tư có một trạm xe buýt, cô chỉ cần đi 5 trạm dừng là về nhà.

Đoạn đường cô đi hơn một năm nay hóa ra lại ngắn đến thế?

Trong lòng vốn có chút thất vọng, mặc dù là sự thất vọng nhỏ không nghe được, nhưng chắc chắn có. Nhưng trên mặt La Trác Vi vẫn ôn nhu, không có quá nhiều cảm xúc, bước chân của cô chậm lại, ngẩng mặt lên nhìn Trần Hàng, muốn hỏi xem cậu có muốn rời đi không.

Kết quả, Thần Hàng chỉ vào bến xe buýt: “Cậu đi xe buýt à?”

La Trác Vi do dự: “…ngồi.” Cậu cũng đi xe buýt sao?

Nhưng tại sao khi đi học tôi dường như không bao giờ gặp Thần Hàng trên con đường này?

Trong khi cô đang suy nghĩ về hai câu hỏi này, cô đã theo Thần Hàng đến bến xe buýt.

Trần Hàng đứng trước biển hiệu xe buýt, cẩn thận quan sát từ đầu đến cuối, đầu tiên cậu liếc nhìn hướng xe buýt đi tới, sau đó nhìn cô: "La Trác Vi, cậu đi đường nào?"

“A79.” Cô theo phản xạ trả lời, tiếp theo là câu mà cô đã ấp ủ từ lâu: “Vậy…”

Cậu thường đi xe buýt nào?

“Vậy xe buýt của cậu tới rồi.” Cô nói quá nhỏ, Trần Hàng không nghe thấy liền ngắt lời cô.

Xe buýt đã dừng trước mặt tôi: "...Hmm."

Cửa xe mở ra, cô đã bước lên xe bằng chân trái, sự bất đắc dĩ và mất mát trong lòng chợt dâng trào.

Cô không biết lấy đâu ra dũng khí để khiến cô quay đầu nhìn Trần Hàng.

"?" Thần Hàng có chút ngạc nhiên trước cái nhìn quay lại của cô, nhưng cậu chỉ nghĩ rằng Lai Trác Vi chỉ muốn chào tạm biệt một cách lịch sự.

Vì thế cậu mỉm cười vẫy tay: "Tạm biệt."

“Thần Hàng.” Cô nói.

Nhìn vào mắt đối phương, Lai Trác Vi siết chặt dây đeo cặp sách của mình: "...Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Cửa xe đóng lại.

Vừa đánh mất dũng khí trong nháy mắt, tim vẫn còn đập thình thịch, La Trác Vi vô thức nắm lấy tay vịn, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cô nhìn thấy Trần Hàng quay người rời đi sau khi xác nhận mình đang ở trong xe, đi theo con đường họ vừa đi.

Cô nhắm mắt lại: hóa ra cậu đang đưa cô về nhà.

Hơn nữa, đó là một cách tiễn cô rất thông minh vào phút cuối, cậu không nói “Tớ đưa cậu về nhà” cũng không hỏi cộc lốc “Nhà cậu ở đâu?” mà chỉ giống như tiện đường, im lặng đưa cô đến trạm xe buýt.

Người lái chiếc A79 là một người chú sắp nghỉ hưu, ông nhận ra La Trác Vi, người đã đi xe vào những thời điểm cố định trong một năm rưỡi qua, thấy cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ông mỉm cười hỏi: "Lưu luyến không rời như vậy, bạn trai đưa cháu về à?"

La Trác Vi không chút cảm xúc cong môi: “Người hiểu lầm rồi.”

Lưu luyến không rời.

Nhưng đó không phải là bạn trai.