Chương 9: Có chút hiểu ra

Trong giờ giải lao, điện thoại trong ngăn kéo bắt đầu kêu, tôi cáu kỉnh gãi gãi tóc và lấy điện thoại ra bằng tay còn lại để trượt mở khóa màn hình.

Trang wechat nhắc nhở hiện trên màn hình khóa, nội dung là

[Lâm Cẩu Uyên: Sau giờ học có đi chơi bóng không?]

[Cút, bố không đi]

Không dùng não cũng biết: Nếu tôi đi, Lâm Hạo Uyên nhất định sẽ tiếp tục trơ trẽn hỏi tôi về cuộc nói chuyện ngày hôm qua.

Sau khi trả lời Lâm Hạo Uyên xong, tôi đặt điện thoại ở chế độ im lặng, thậm chí bắt đầu suy nghĩ xem liệu mình có nên tìm cách liên lạc với cô gái mà Lâm Hạo Uyên tránh mặt ngày hôm qua hay không, nói cho cô ấy biết nơi có thể chặn Lâm Hạo Uyên.

Tuy nhiên, sau lần gián đoạn vừa rồi, những suy nghĩ loạn thất bát tao (suy nghĩ hoõn loạn, vẩn vơ không mục đích) trong đầu tản đi không ít.

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, thực tế lại không buông tha tôi.

“ Thần Hàng.”

Là giọng nói của La Trác Vi.

Cô gái xinh đẹp vốn dĩ không nên xuất hiện trong suy nghĩ mất kiểm soát của tôi giờ lại ở trước mặt tôi.

“Bài kiểm tra nghe buổi sáng kết thúc, của cậu đây.” Cô ấy mỉm cười với tôi, hơi cúi người xuống, đặt thẳng tờ đáp án tôi đã làm ngẫu nhiên lên bàn, đôi mắt đẹp như những viên đá hổ phách nhìn tôi không chớp mắt, con ngươi màu nâu mềm mại càng lộ ra ánh mắt dịu dàng ngoan của cô ấy.

Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Đáp án của cậu sai nhiều nên không đạt tiêu chuẩn.”

Trong nháy mắt tôi cảm thấy thần kinh căng thẳng vài giây.

Không phải vì bài làm sai mà vì khoảng cách giữa tôi và cô ấy.

Tay cô ấy chống nhẹ vào mép bàn tôi nên khi cô ấy hơi nghiêng người nói chuyện thì ranh giới đã vượt qua khoảng cách an toàn rồi. Cách tiếp xúc vô thức của cô ấy khiến tôi cảm giác mối nguy hiểm theo bản năng, nhưng mối nguy hiểm không đến từ cô ấy, mà đến từ chính tôi.

La Trác Vi là người không biết được khoảng cách an toàn là thế nào sao?

Tôi bối rối nghĩ. Cô ấy không nên quá gần gũi với con trai.

“...Tớ biết rồi, cám ơn cậu.” Tôi cố gắng vắt óc để nhớ lại bình thường tôi ở chung với La Trác Vi như thế nào, cố gắng che giấu sự không tự nhiên của mình trước mặt cô ấy.

“Không có gì.” Cô ấy không nhận ra tôi có khác lạ gì và chỉ nghiêm túc nói thêm, “Cho nên lúc tan học nhớ ở lại nghe viết lần nữa nha.”

May mà vừa rồi tôi từ chối lời mời chơi bóng của Lâm Hạo Uyên.

“Tớ biết rồi.” Tôi cầm phiếu trả lời lên, nhìn kỹ từ đề thứ ba tôi đã làm sai. “Cô giáo sẽ đến phụ trách nghe lại?”

La Trác Vi lắc đầu: “Không phải, do đại biểu lớp phụ trách.”

Động tác kẹp thẻ đáp án ở đầu ngón tay của tôi dừng lại một chút: La Trác Vi là đại biểu lớp Tiếng Anh.

“Cái kia, La Trác Vi...Hôm nay có ai cần nghe lại không?”

Đánh nát câu hỏi cẩn thận từng li từng tí của tôi là nụ cười có chút bối rối và xin lỗi của La Trác Vi: “Ừ...Hôm nay người làm sai duy nhất chỉ có cậu thôi.”

Chương 6

#14

Chỗ ngồi gần cửa sổ có tầm nhìn rất tốt, thêm cả lớp 2 và lớp 3 ở tầng 2,nên từ vị trí của La Trác Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ sân thể dục và bốn sân bóng rổ bên cạnh.

La Trác Vi là điển hình của học sinh giỏi được tất cả giáo viên tin cậy, sau khi tan học cô thường xuyên bị giáo viên gọi lại hỗ trợ xử lý một số truyện.

Đôi khi trong phòng học chỉ còn cô và lớp trưởng bị bỏ lại, hay có khi chỉ có mình cô ở một mình.

Khi lớp học trở nên yên tĩnh, âm thanh gầm rú của sân vận động bên dưới cửa sổ sẽ trở lên rõ ràng hơn. Tiếng bóng rổ bị đập mạnh xuống mặt đất, tiếng giày chơi bóng ma sát phát ra tiếng cót két ngắn và tiếng nói chuyện cười đùa của các nam sinh đứt quãng.

Những chàng trai tuổi thanh xuân tràn ngập năng lượng không có nơi nào phát tiết đều đối với bóng rổ yêu thích không thể tin nổi và thái quá, bốn sân bóng rổ kia ngoại trừ ngày mưa và nghỉ đông nghỉ hè, sẽ luôn bị một đám nam sinh chiếm cứ.

“Con trai ồn ào quá.”

La Trác Vi còn nhớ rõ cô lớp trưởng cũng là nữ sinh nhỏ giọng phàn nàn, nhưng động tác tay cầm ghim bấm bấm giấy bài tập về nhà vẫn không ngừng: “Cậu cũng cảm thấy như vậy đi?”

Cô có thể hiểu những gì lớp trưởng nói: So với con gái, con trai ở độ tuổi này giống như một cỗ máy chạy không hết công suất, hay một con thú hoang không biết mệt.

Dù nhìn thế nào thì khí lực cùng dáng người thon dài càng tăng trưởng đều là biểu tượng của sự thô bạo cùng hoang dã, dù họ có ý nghĩ này hay không nhưng không thể phủ nhận các chàng trai trong thời kỳ lột các chính là đại danh từ đồng nghĩ với nguy hiểm.

Bởi vì họ không còn giống như khi còn bé, sự khác biệt nam và nữ chính là ở giai đoạn này vẽ ra dấu chấm phân biệt rõ ràng.

“Ừ.” Đối với La Trác Vi lúc đó, những âm thanh náo nhiệt ngoài cửa sổ bất quá là một loại âm thanh có thể xem nhẹ.

Bắt đầu từ khi nào, những âm thanh này đối với cô lại có sự thu hút không thể thiếu?

Và từ khi nào cô lại để ý xem hôm nay mình có là người duy nhất ở lại lớp hay còn có người khác ở lại đây?

La Trác Vi bối rối khi nhận ra những mong đợi thầm kín trong lòng mình: “Cô dần dần khát vọng khoảng thời gian sau khi tan học chỉ có mình cô ở lại.

Nếu không có người khác, cô có thể ngồi ở chỗ mình, làm chậm lại, ghim những tờ giấy nhàm chán kia thành từng loại một cách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sân bóng rổ qua cửa sổ.

Thần Hàng sẽ thỉnh thoảng chơi bóng rổ với bạn ở đó.

Trong cả đám con trai ở đó, bộ dáng Thần Hàng có chút nổi bật và khác so với cách cô thấy cậu trong lớp.

Nếu như nói Thần Hàng mà La Trác Vi biết là người thận trọng và dịu dàng, thì Thần Hàng mà cô nhìn qua cửa sổ này lại xe rách tầng biểu hiện khắc chế kia, lộ ra một góc nam tính phóng túng chỉ những chàng trai tuổi này mới có được.

Cô tận mắt chứng kiến đường chuyền dài của Thần Hàng, mặc dù cô không biết nhiều về bóng rổ, nhưng xét từ khoảng cách xa và vẻ mặt có chút nhăn nhó của đồng đội khi nhận bóng, Trần Hàng chắc chắn đã chơi tốt và chính xác...Thậm chí khí lực cũng có chút hơi lớn.

Nhìn xem một thời gian, La Trác VI giống như một người quan sát trầm lặng, thông qua cửa sổ mà cô vô tình phát hiện ra một bức tranhh hoàn chỉnh khác về Thần Hàng.

Cũng như động tác uống nước đơn giản, cậu ngẩng đầu uống vội vàng thì yết hầu lăn lên xuống, miệng bình vì nghiêng quá mà tràn nước ra theo cằm, chảy xuống cổ, tựa hồ bò vào cổ áo phông, cùng mồ hôi khiến một mảng áo bị sẫm màu đi.

Hiếu Chiến.

Quá có tính xâm lược.

Trong nháy mắt từ này xuất hiện trong đầu cô, La Trác Vi hiểu được kỳ thật mình cũng không phải là người quan sát gì.

Cô chỉ là, cô chỉ... cảm thấy một trận cảm xúc dâng trào gần như tê liệt toàn thân khi nhìn thấy bộ dáng này của cậu.

Tuổi dậy thì làm cho người ta xấu hổ như vậy, cô rõ ràng thích sự dịu dàng ôn nhu của cậu, nhưng tỏng thâm tâm cô lại không khỏi mơ tưởng về mặt khác của cậu hơn.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến mọi thứ bị đổ vỡ, dù lúc bình thường La Trác Vi có kìm nén cảm xúc đến mức nào, khi đêm xuống, bản thân được buông lỏng thì cảm xúc như thủy triều sẽ tấn công mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần ban ngày.

Nếu so với lúc trước cô từng mơ đều càng thêm nóng bỏng, tốt nhất là làm cho chân cô mềm nhũn, làm cho cô không thể đứng vững bằng sức mình, rồi dùng bàn tay mà cô đã cân nhắc mấy lần trong đầu để giữ cổ tay của cô, bàn tay kia rồi sẽ lại ôm cô dịu dàng gấp trăm lần, làm nụ hôn sâu hơn khiến người ta không thể tự kiềm chế mà sẵn sàng chìm đắm trong đó.

Cô có thể giãy , cũng có thể không, nhưng cô nhất định... sẽ không từ chối.

Thật xấu hổ khi cô tưởng tượng và mơ mộng về những chuyện như vậy.