Chương 15: Hãm hại
Ngày mùng bốn tháng mười hai, là sinh nhật trắc phi của Trang Thân Vương. Mặc dù thân phận chỉ là trắc phi, nhưng bởi vì Trang Thân Vương ra lệnh mọi người phải tổ chức sinh nhật, nên trên dưới Vương phủ bận rộn chuẩn bị. Lạc Tuyết cũng bị nha hoàn xoay qua xoay lại khoảng chừng một canh giờ bao gồm tắm rửa, thay quần áo, trang điểm… đợi đến lúc nàng xuất hiện ở đại sảnh thì không có gì bất ngờ, bản thân nàng toàn thân phát ra ánh sáng, thật sự lộng lẫy, rực rỡ cả đại sảnh, mỗi cử chỉ dơ tay nhấc chân đều xinh đẹp chói mắt mọi người, trong lúc đó Thượng Quan Vũ Điệp lại âm u thất sắc.
Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng cầm mười ngón tay như ngọc của Lạc Tuyết yêu mến thâm tình “Lạc nhi, hôm nay so với tiên nữ nàng còn đẹp hơn ngàn vạn lần!”
"Chúc mừng sinh nhật trắc vương phi! Chúc mừng Vương Gia sắp tới trong phủ sẽ có thêm quý tử!" Các vị khách cùng nhau nâng chén, lớn tiếng chúc mừng. Bên ngoài Lạc Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực, đã nói tổ chức đơn giản rồi mà, sao lại có thể mời nhiều khách như vậy?
Long Ngạo Thiên từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ tươi cười, Thượng Quan Vũ Điệp lại ra dáng chính phi của Trang Vương phủ chấp nhận khoan dung độ lượng, lễ nghi hoàng thất biểu hiện vô cùng thuần thục, tinh tế, dường như so với sinh nhật của nàng còn vui hơn rất nhiều, trong bữa tiệc được mọi người khen ngợi không ngớt, văn võ bá quan và tất cả mọi đều vô cùng hâm mộ, chúc mừng Long Ngạo Thiên hậu cung hòa thuận, được hưởng phúc!
"Lạc nhi, nàng xem, hôm nay Bổn vương mời ai tới cho nàng?" Long Ngạo Thiên chỉ vào chỗ ngồi cách hai người không xa nói. Lạc Tuyết quay đầu lại nhìn theo hướng chỉ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là do quá vui mừng mà bật khóc, bước nhanh tới, gọi lớn: "Cha, mẹ!"
"Lạc nhi! Nương rất nhớ con! con có khỏe không?" Triển Nguyệt Dung dù sao cũng là nữ nhân, bỗng nhiên nhìn thấy con gái, xúc động vội vàng ôm bờ vai Lạc Tuyết, hỏi.
"Phu nhân, Việc này còn phải hỏi sao? Lạc nhi có khỏe hay không, ha ha, bây giờ cũng có thể nhìn ra mà!" Lê Sinh Niên cười nói, xem ra ban đầu Lạc nhi đã lựa chọn đúng, được Trang Thân Vương sủng ái như vậy, làm trắc phi, cũng đáng, còn nữa chờ lúc Lạc nhi sinh ra tiểu thế tử, thì địa vị càng vững chắc hơn nữa! vậy nên ông cũng không còn chuyện gì phải lo lắng nữa.
Cả ngày hôm đó, Trang vương phủ vừa tổ chức tiệc rượu, vừa mời gánh xiếc đến biểu diễn, lại còn dựng một sân khấu kịch, mãi cho đến chiều tối, náo nhiệt mới dần dần giảm đi. Lạc Tuyết đối với những tiết mục biểu diễn này không quan tâm, hầu như là ngồi bên cạnh nói chuyện cùng Triển Nguyệt Dung và Lê Sinh Niên, ba người nói chuyện vui vẻ suốt một ngày, biết được Cẩm nhi đã như ước nguyện được gả cho người mình yêu, Lạc Tuyết rất vui vẻ, nàng tháo chiếc vòng bạch ngọc đã treo hơn mười năm trên tay giao cho Triển Nguyệt Dung, "Mẹ, cái này nhờ người giao cho Cẩm nhi, nàng đã đi theo con mười mấy năm, hôm nay nàng cũng đã thành thân rồi, con không có gì quý giá đưa cho nàng, chiếc vòng tay này nhờ mẹ đưa cho nàng bảo nàng giữ làm kỷ niệm!"
"Lạc nhi, đây chính là chiếc vòng tùy thân của con, con chưa bao giờ tháo ra mà?” Triển Nguyệt Dung hơi giật mình nói.
"Mẹ, dù có quý giá đến đâu thì đó cũng chỉ là đồ vật không có sinh mệnh, làm sao so sánh được với tình cảm giữa người với người, cẩm nhi cùng con, hai chúng con tình thân như tỷ muội, chiếc vòng ngọc này làm sao so sánh được?” Lạc Tuyết lắc đầu cười nói, nàng nhớ đến câu nói lúc trước của Long Ngạo Thiên, bây giờ ngẫm lại thật đúng.
Khi tất cả khách khứa đã chào hỏi ra về gần hết, Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cũng đứng dậy chào từ biệt, Lạc Tuyết tâm trạng không khác chút nào với hôm xuất giá, lưu luyến, lại cố gắng chịu đựng không để nước mắt không rơi. Thượng Quan Vũ Điệp nhìn bóng giáng thương tâm Lạc Tuyết, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đã đến lúc rồi!
Nhẹ nhàng cầm một ly rượu, đi đến trước mặt Lạc Tuyết, khéo léo cười dịu dàng: "Chúc mừng sinh nhật muội muội! Tỷ tỷ bây giờ kính rượu muội với tư cách là người trong gia đình, muội muội nhất định phải uống đấy!"
Lạc Tuyết cười nhận lấy: "Đa tạ vương phi! Hôm nay người mà Lạc Tuyết cần cảm tạ nhất là vương phi, ngài vì Lạc Tuyết mà hao tổn rất nhiều tâm sức rồi!" Nói xong, ngửa đầu uống cạn.
"Muội muội hôm nay rất nể mặt tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng rất vui mừng!" Thượng Quan Vũ Điệp cũng uống một ly, nhưng ly rượu này lại không giống ly rượu kia, vì trong bầu rượu có chứa cơ quan….
Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện "Nhiệt tình", Long Ngạo Thiên thì còn phải tiếp khách, không thể phân thân. Mà trong lúc đó, A Lục đã lùi ra, nhưng chỉ là một nha hoàn mọi người cũng không đặc biệt chú ý đến?
A Lục đi vòng qua "Hà Nguyệt trai", thấy thị vệ Trương Tam đang canh giữ cửa, nhẹ nhàng cười lạnh, chỉ có thể trách mạng ngươi không tốt, ai bảo ngươi xuất hiện ở đây vào lúc này? Thay đổi bộ dáng thân thiết thân thiện cười, bưng bầu rượu đi về phía Trương Tam, "Trương đại ca? Cực khổ cho huynh rồi! Ha ha, hôm nay đại sảnh rất náo nhiệt, trắc vương phi nói một mình huynh trông chừng "Hà Nguyệt trai" , trong lòng nàng rất áy náy, ngày hôm nay rượu đều là Nữ Nhi Hồng thượng hạng Vương gia cất dấu kỹ trong hầm vài chục năm, trắc vương phi sai ta đến đưa cho huynh một bầu !"
"Thật sự? Làm phiền A Lục rồi, sau khi trắc vương phi trở lại, ta nhất định phải gặp mặt cám ơn nàng mới được!" Trương Tam bình thường rất thích uống rượu, bây giờ nhìn rượu Nữ Nhi Hồng trong tay A Lục, rất vui mừng nhận lấy bầu rượu, không nói hai lời liền ngữa cổ uống.
Mà lúc này, Lạc Tuyết vẫn còn ở đại sảnh, cùng Thượng Quan Vũ Điệp trò chuyện, bỗng dưng lại cảm thấy choáng váng đầu, cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, không rõ, cố gắng chống đỡ, khom người nói với Thượng Quan Vũ Điệp, "Vương phi, Lạc Tuyết hơi nhức đầu, chắc là do mệt quá, xin phép trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Gia có hỏi phiền người nói giúp ta một tiếng, được không?"
"Muội muội không thoải mái sao? Có muốn tỷ tỷ tìm thái y tới bắt mạch hay không? " Thượng Quan Vũ Điệp vờ như lo lắng hỏi.
"Không cần đâu, một lát nữa là khỏe thôi, không cần quấy rầy những người khác. Lạc Tuyết đi về trước, vương phi!" Lạc Tuyết lắc lắc đầu nói.
Ngọc nhi ở bên cạnh nhìn, đau lòng nhưng không còn cách nào khác, hơi ngẩng đầu lên, liền gặp ánh mắt sắc lạnh của Thượng Quan Vũ Điệp liếc cảnh cáo, không khỏi co rúm người lại, chỉ đành phải đỡ Lạc Tuyết đi về phía "Hà Nguyệt trai".
Mới vừa vào"Hà Nguyệt trai", Lạc Tuyết đã kiên trì không nổi ngủ mê man trên mặt đất, Ngọc nhi sốt ruột vừa mới chuẩn bị gọi người, đã bị người từ phía sau bưng kín miệng, "Không được kêu lên! Ngươi không cần tính mạng nữa sao?" Là A Lục! Ngọc nhi hoảng sợ gật đầu, tỏ ý sẽ làm theo, sau đó trơ mắt nhìn Lạc Tuyết bị A Lục khoác lên vai, lê từng bước xiêu vẹo, cố gắng đưa Lạc Tuyết về phòng ngủ.
Ngọc nhi nhanh chóng đuổi theo, khi vào phòng trên giường ngủ đã có một nam nhân, tất cả y phục trên người đã bị cởi ra, A Lục đem Lạc Tuyết dựa vào trong ngực Trương Tam, cũng đã cởi hết quần áo của Lạc Tuyết, sau khi đã an bài xong những động tác thân mật cho hai người, sau đó lôi Ngọc nhi ra ngoài. Bởi vì hôm nay ngày đặc biệt, tất cả hạ nhân ở "Hà Nguyêt trai" cũng đã được điều ra đại sảnh hầu hạ, chỉ trừ lại một mình Trương Tam canh giữ, vì vậy Thiên Thời Địa Lợi, hai người vì như vậy mà "Vụиɠ ŧяộʍ" không phải có lý do rất hợp lý rồi sao? A Lục giễu cợt "Hừ" một tiếng, sau đó cảnh cáo Ngọc nhi vài lần, rồi rời đi.
Long Ngạo Thiên tiếp khách xong, đang muốn đi tìm Lạc Tuyết trò chuyện, tìm khắp mọi nơi trong phủ, cũng không tìm thấy, đành phải hỏi người hầu, nhưng ai cũng nói không thấy, trong lòng lo lắng không yên, đang muốn tới "Hà Nguyệt trai" , lại nhìn thấy Thượng Quan Vũ Điệp đi tới, "Vương Gia, có phải muốn tìm Lạc Tuyết muội muội hay không?"
Long Ngạo Thiên sợ Thượng Quan Vũ Điệp giận dỗi, đang suy nghĩ nên nói như thế nào cho phải, thì lại lại nghe Thượng Quan Vũ Điệp không hài lòng nói: "Vương Gia nên quan tâm Lạc Tuyết muội muội nhiều hơn một chút, lúc nãy Lạc Tuyết muội muội nói không thoải mái trong người, đã trở về đi nghỉ ngơi, nhờ thϊếp tới nói cho Vương Gia một tiếng đó."
"Cái gì? Không thoải mái? Làm sao mà lại không thoải mái vậy? Lúc nãy ta thấy nàng ấy còn tốt mà? Bổn vương qua đó xem một chút." Long Ngạo Thiên vừa nghe đến đó đã rất lo lắng, không chần chừ bước nhanh, "Vương Gia, chờ thϊếp với, thϊếp cũng muốn đến thăm Lạc Tuyết muội muội một lát.” Thượng Quan Vũ Điệp vội vàng theo sau, trong mắt lóe sáng đầy toan tính, Lê Lạc Tuyết, sau tối nay, ngươi sẽ không còn bất cứ thứ gì nữa…..