Chương 1

“Hắn tỉnh rồi.”

Chưa kịp mở mắt và hoàn toàn tỉnh táo, đây là câu đầu tiên hắn nghe được, là giọng của một người đàn ông, nhẹ nhàng ung dung, không vội không nóng nảy, làm cho hắn không nhịn được muốn mở mắt, muốn nhìn cho rõ ràng là ai đang nói chuyện.

Vì thế hắn nỗ lực mở mắt ra. Thứ đầu tiên nhìn thấy là màn trướng dày nặng bao phủ xung quanh, và một người đàn ông ngồi cạnh giường đang hết sức chuyên chú mà nhìn hắn.

Người này trắng trẻo tuấn tú, mi mục như họa, như một bức tranh phong thủy Thanh Mặc, mái tóc dài đen óng rủ xuống như thác nước thả trên tấm chăn lụa mềm mại.

Hắn cảm giác được tay người này vẫn đang đặt trên cổ tay mình, lại nghe người đó hỏi:

“Ngươi thấy thế nào rồi?” Chính là giọng nói vừa nãy.

Hắn hé miệng muốn nói, lại cảm thấy cổ họng khàn đến lợi hại, càng không thể phát ra tiếng.

Vì vậy người kia buông tay đứng dậy. Anh mặc trường bào trắng rộng rãi mềm mại, càng làm tương phản mái tóc đen như mực. Anh không dừng lại trong phòng mà trực tiếp đi ra cửa, chỉ còn lại một đứa nha hoàn đang ở trong phòng, đi tới bên giường lo lắng nhìn hắn.

Một lát sau, một lão già tiến vào bắt mạch cho hắn, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn viết một phương thuốc giao cho nha hoàn, rồi thu dọn đồ đạc rời đi.

Cổ họng hắn bỗng nhiên đau ngứa, không kiềm được nên lớn tiếng ho khan. Hắn muốn che miệng lại, khi giơ tay lên chợt phát hiện tay mình trắng nõn nhỏ gầy, móng tay trơn bóng, lòng bàn tay một vết chai cũng không có. Lúc hạ tay xuống, vô tình chạm vào mái tóc bên cạnh gối đầu, hắn đưa tay vân vê, nhìn chằm chằm mái tóc đen óng chốc lát, hắn rốt cục ý thức được, hắn đã không còn là chính mình.

Hắn vốn là một tên cờ bạc, từ nhỏ không mẹ, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền theo người cha mê cờ bạc lao ra xã hội, sau đó cũng không học được bản lĩnh gì, thường cùng người ta bài bạc gian lận không có mục đích sống.

Ngày đó, hắn cùng hai người khác thông đồng lừa gạt tiền của một người trung niên, không nghĩ tới bị người ta nhìn ra âm mưu, người trung niên kia cũng là một kẻ có tiền có thế giàu có tại địa phương, hắn tìm người tới gây sự. Ký ức cuối cùng trước khi hôn mê chính là có người dùng một cục gạch đập vào phía sau đầu hắn, khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm ngủ trên giường này.

Hắn nghĩ hẳn là hắn đã chết, sau đó tá thi hoàn hồn đến một người cổ đại, chỉ là không biết đây là triều đại nào, mình lại là thiếu gia công tử nhà ai.

May mắn trong phòng có một tiểu nha đầu tên Thanh Thanh. Hắn giả bộ mất trí nhớ, ngay cả mình họ gì tên gì cũng không biết, liền được Thanh Thanh nói cho nghe. Tên hắn là Hoắc Phong Hoa, người nơi này đều gọi là Hoắc công tử, nhưng thân phận cũng không phải là một công tử gì, mà là một tên nam thϊếp trong phủ mà thôi.

Nơi này là phủ Tướng quân, chủ nhân đương nhiên là Tướng quân, mà người đầu tiên hắn mở mắt ra nhìn thấy cũng không phải là Tướng quân, mà là nam thê được Tướng quân đại nhân cưới hỏi đàng hoàng - Tô Trạch Dương, hạ nhân trong phủ cũng gọi anh là Tô công tử.

Một vị Tô công tử, một vị Hoắc công tử, hắn nằm trên giường không nhịn được bật cười, không biết lần sau gặp mặt nên gọi anh là ca ca hay tỷ tỷ đây.

Hoắc Phong Hoa, hiện tại hắn chính là Hoắc Phong Hoa, không có ưu điểm gì, “thuận theo hoàn cảnh mà sống” đại khái cũng là một trong số mấy ưu điểm ít ỏi của hắn, biết Tướng quân đại nhân hiện không ở trong phủ, nếu hắn đã đến rồi thì nên ở lại. Nằm trên giường ăn ngon uống mát hưởng thụ hầu hạ, qua hai ngày liền đầy đủ khí lực xuống giường, ngồi trên nhuyễn tháp mở cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.

Ngoài sân có tôi tớ đang quét dọn, cậu thoạt nhìn còn rất trẻ, vóc dáng gầy gò nho nhỏ, quần áo trên người có hơi rộng rãi.

Tiểu tôi tớ đang quét sân, đột nhiên ngẩng đầu, thấy Hoắc Phong Hoa đang dựa bên cửa sổ nhìn cậu, nhất thời đỏ mặt, xoay người đưa lưng về phía hắn, động tác lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hoắc Phong Hoa có chút buồn cười, đang muốn mở miệng trêu đùa hai câu, từ phía sau đột nhiên có người đưa tay ra giúp hắn đóng cửa sổ, nói: “Công tử, thân thể người còn chưa hồi phục, sẽ bị nhiễm lạnh.”

Hoắc Phong Hoa quay đầu lại cười nói: “Cũng không phải ở cữ, còn sợ bị gió thổi à?”

Thϊếp thân nha hoàn của hắn nghe vậy rụt cổ lại, nói: “Là Tô công tử dặn dò, nô tỳ không dám trái lời.”

Hoắc Phong Hoa một tay chống mặt, trong đầu nghĩ tới Tô Trạch Dương. Từ ngày hắn tỉnh lại gặp mặt Tô Trạch Dương một lần, sau đó cũng không gặp lần nào nữa, sót lại trong trí nhớ là một người nhìn tựa thần tiên, trông cũng không phải loại người yếu đuối nhu nhược, không biết vì sao lại cam nguyện gả cho một nam nhân làm thê tử.

Về phần chủ nhân của phủ Tướng quân, Phượng Thiên Túng, đang lãnh binh ở bên ngoài, trong thời gian ngắn không về được, Hoắc Phong Hoa cũng không nhớ đến y. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải làm thϊếp cho một người đàn ông, không quan tâm quá khứ đã phát sinh cái gì, trước khi Phượng Tướng quân trở về, hắn nhất định phải bồi bổ tốt thân thể rồi rời khỏi phủ, sau này đại khái cũng không cần gặp lại.

Đến buổi chiều, Hoắc Phong Hoa ra ngoài sân đi lại vài vòng, lại không nghĩ tới thời điểm ra đến cửa viện thì bị ngăn lại, gã sai vặt đang ngăn hắn không khách khí nói cho hắn biết Tô công tử không cho hắn ra ngoài, phải ở trong phòng ngoan ngoãn điều dưỡng thân thể cho tốt.

Sau đó lại nghe Thanh Thanh nói, gã sai vặt kia là tôi tớ thϊếp thân của Tô Trạch Dương, tên là Lưu Dũng.

Hoắc Phong Hoa khó hiểu: “Vị phu nhân Tướng quân nảy hung hăng kiêu ngạo như vậy, có phải là thừa dịp Tướng quân không có trong phủ, có ý định bắt nạt ta không?”

Thanh Thanh phản bác: “Tô công tử không phải loại người như vậy.”

Hoắc Phong Hoa suy nghĩ một chút, nhìn dáng dấp suy yếu của chính mình trong gương đồng, nói: “Vậy nhất định là Tướng quân chỉ yêu thương một mình ta, nên vị phu nhân kia ghen tị.”

“Hừ!” Thanh Thanh không nhịn được, liền nói: “Tướng quân và phu nhân tình cảm rất tốt, ngươi chớ có nói hưu nói vượn!”

Hoắc Phong Hoa thấy một đứa nha hoàn cũng dám có loại thái độ này đối với mình, liền biết quả nhiên hắn không được yêu thương. Hơn nữa nghe nói, lúc trước hắn hôn mê là bởi vì nguyên thân đâm đầu xuống hồ tự sát, hắn đột nhiên không hiểu nổi, nếu vị Phượng Tướng quân kia không thích hắn, cần gì phải rước hắn vào phủ đây?

Chỉ là, những điều này không quan trọng, dù sao hắn phải chuẩn bị rời đi, sau đó tự nhiên sẽ không dính líu nữa.

Bị giam trong phòng tĩnh dưỡng mấy ngày nay, người duy nhất Hoắc Phong Hoa có thể giao tiếp là Thanh Thanh, hắn dụng tâm hỏi thăm tình huống của chính mình, nhưng Thanh Thanh vẫn không chịu nói rõ ràng.

Hắn cảm thấy Thanh Thanh không phải không biết, mà là không dám nói. Hắn lại tốn thêm chút thời gian, nhưng cuối cùng chỉ biết được hắn vốn không phải là người quốc gia này.

Đúng vậy, đây là Đông Lân quốc, một triều đại không có trong lịch sử, có lẽ đây là một thế giới song song. Mà Hoắc Phong Hoa là người Tây Trù, Tây Trù cùng Đông Lân quanh năm phân tranh không ngừng, trước đó vài ngày, Đại Tướng quân Phượng Thiên Túng điều quân về phía Tây, thẳng tắp đánh vào Thải Vân Thành đế đô Tây Trù, từ đây Tây Trù diệt quốc.

Hoắc Phong Hoa nghĩ mãi không ra, hắn là người Tây Trù, sao lại cam tâm gả cho kẻ thù của quốc gia làm nam thϊếp. Đương nhiên chuyện hắn nghĩ không ra cũng có rất nhiều, không cần thiết phải gấp gáp nghĩ thông suốt, điều quan trọng cần làm bây giờ, vẫn là nghĩ xem phải rời khỏi phủ Tướng quân bằng cách nào.

Hoắc Phong Hoa mỗi ngày uống thuốc bổ, cũng tự cảm thấy được khí sắc hồng nhuận không ít, đến ngày thứ tư, Thanh Thanh tới sớm gõ cửa gọi hắn rời giường rửa mặt, nói hôm nay là ngày đầu tháng, phải đi tế bái tổ tiên theo quy củ Phượng gia.

Hắn bị Thanh Thanh thúc giục súc miệng rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn, nhìn Thanh Thanh cột mái tóc dài thành búi.

Hoắc Phong Hoa hỏi: “Có thể cắt tóc không?”

Thanh Thanh lộ vẻ ngạc nhiên: “Những lời này là sao? Thân thể tóc tai đều là cha mẹ ban cho-”

“Được rồi.” Hoắc Phong Hoa giơ tay ngắt lời nàng: “Ta đã biết.”

Thân ở thời cổ đại cũng nên tuân thủ theo quy củ của nó, để thuận tiện cho cuộc sống sau này, hắn đương nhiên phải làm quen một đống quy củ phiền phức.

Tóc tai quần áo đã thu thập chỉnh tề, Hoắc Phong Hoa đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Lưu Dũng đang chờ hắn bên ngoài, thỉnh hắn đi dâng hương trong từ đường.

Lưu Dũng bề ngoài trông nhất mực cung kính, nhưng thực ra đối với hắn không có một chút khách khí, Hoắc Phong Hoa cũng không thèm để ý, theo sau Lưu Dũng ra khỏi viện.

Sau khi chiếm cứ tấm thân thể này, đây là lần đầu tiên hắn rời cái viện nhỏ kia, ngoại viện lớn hơn rất nhiều, hoa cỏ, cây cối, hòn non bộ, hồ nước không cái nào không hoàn hảo, ngẩng đầu lên có thể thấy trời mây xanh thẳm, sau tấm mái ngói xanh là những rặng núi xa xa, không khí trong trẻo, loại cảnh sắc này đối với người cả đời sống ở thành phố lớn như Hoắc Phong Hoa mà nói cũng thật hiếm có.

Hắn không khỏi thả chậm bước chân.

Chỉ là không ngờ hắn chỉ mới chậm một bước, Lưu Dũng đã khẩn trương hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Họ đang đi trên cây cầu gỗ bắc ngang hồ, hắn ngó xuống thấy thân ảnh phản chiếu của chính mình, nhất thời nhớ tới Thanh Thanh nói hắn từng nhảy hồ tự sát, hóa ra Lưu Dũng sợ hắn lại lần nữa nhảy hồ. Vì vậy hắn cười vỗ vỗ lưng Lưu Dũng, nói: “Không có gì, tiểu huynh đệ đừng sợ, gặp nạn không chết ắt có phúc về sau*, ta sẽ không tiếp tục tìm đường chết nữa đâu.”

(Gốc: đại nạn không chết tất có hậu phúc)

Lưu Dũng hơi kinh ngạc nhìn thần sắc hắn, đại khái là không quen với cách nói này của hắn, sửng sốt chốc lát mới xoay người tiếp tục dẫn đường.

Sau khi đến đại sảnh từ đường, Hoắc Phong Hoa một lần nữa gặp lại Tô Trạch Dương.

Tô Trạch Dương thân mặc một bộ bạch y, tóc búi bằng dải lụa xanh, lại rải rác vài sợi tóc mai buông xuống trước ngực, lưng đứng thẳng, hai tay chắp trước người. Anh nhìn Hoắc Phong Hoa đi vào, cũng không nói chuyện với hắn mà lại xoay người thắp một nén nhang, quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy cắm nhang vào trong lư hương ở trên bàn thờ.

Hoắc Phong Hoa từ phía sau đánh giá Tô Trạch Dương, thầm nghĩ, vị phu nhân Tướng quân này quả là một mỹ nhân. Hắn tự nhận bản thân không phải gay, nhưng sắc đẹp không phân giới tính, là thứ làm vui tai vui mắt, hắn không khỏi nhìn nhiều một chút.

Tô Trạch Dương thắp hương xong lui qua một bên, nói với Hoắc Phong Hoa đang ngẩn người ngắm nhìn mình: “Đến phiên ngươi.”

Hoắc Phong Hoa định thần lại, tiến lên cầm nén nhang quản gia đưa cho, cũng học Tô Trạch Dương quỳ xuống. Hắn co được dãn được, quỳ lạy tổ tiên của đại Tướng quân cũng không sao, chẳng qua là trong nội tâm không có một chút thành ý. Thời điểm đứng dậy cắm nén nhang vào lư hương, Hoắc Phong Hoa nhịn không được lén nhìn gương mặt Tô Trạch Dương, thế là bất cẩn quơ tay trúng lư hương khiến nó ngã xuống đất.

Lư hương làm bằng gốm sứ rơi nát bấy, tàn nhang rơi vãi khắp nơi.

Lưu Dũng nãy giờ đứng sau lưng Tô Trạch Dương, quát lớn: “Ngươi!” Sau đó lại biết mình quá bổn phận, vội vàng im miệng, chẳng qua vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Phong Hoa một cách hung hăng.

Tô Trạch Dương không hề tức giận, anh hờ hững liếc nhìn Hoắc Phong Hoa, lại hỏi quản gia: “Lục bá, căn cứ theo gia quy thì phải phạt thế nào?”

Quản gia Lục Tây nay đã hơn 60, cằm phủ một chút râu bạc, nói: “Không thành kính với tổ tiên, phạt quỳ từ đường.”

Tô Trạch Dương lại hỏi: “Trong bao lâu?”

Lục Tây nói: “Đến khi nào có thể thành tâm nhận lỗi, hình phạt có thể dừng.”

Hoắc Phong Hoa nghe vậy lập tức quỳ gối trên bồ đoàn, lớn tiếng nói: “Ta sai rồi!” Hắn cứ nghĩ mình đã nhận lỗi rất thành khẩn rồi, Tô Trạch Dương hẳn phải tha thứ cho hắn.

Lại không ngờ tới Tô Trạch Dương chỉ liếc hắn một cái, nói: “Không có sự đồng ý của ta thì không được tự ý rời khỏi đây.”

Hoắc Phong Hoa sửng sốt, muốn giãi bày đôi câu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trạch Dương, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, giả vờ thật lòng cung kính khom người.

Tô Trạch Dương xoay người rời khỏi từ đường.

Sau đó, Lục Tây cũng mang theo những người khác lục tục đi ra ngoài, người đi cuối cùng đưa tay đóng cửa từ đường, chỉ để một mình Hoắc Phong Hoa ở lại quỳ gối bên trong từ đường u ám.

Hoắc Phong Hoa nặng nề thở dài một hơi, tâm tình không được vui vẻ cho lắm. Nến trên bàn thờ vẫn chưa tắt chiếu lên tấm bài vị Phượng gia ở đằng sau, cái bóng yếu ớt nhảy nhót không ngừng, thậm chí có chút đáng sợ. Hắn dù sao cũng không phải là Hoắc Phong Hoa thực sự, từ trước tới nay chưa từng gặp người chồng trên danh nghĩa, đối với người Phượng gia cũng không có chút cảm xúc gì. Trái lại, hắn cảm thấy bị rất nhiều tổ tiên Phượng gia nhìn chằm chằm, sợ rằng sẽ bị phát hiện là hàng giả mạo, trong nội tâm suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không thể tiếp tục quỳ nữa, từ trên bồ đoàn đứng dậy.

Hắn nhẹ nhàng đi đến cửa từ đường đang đóng chặt, thử đẩy ra, phát hiện cửa không bị khóa lại từ bên ngoài. Hắn thử mở he hé, thấy bên ngoài không có ai canh gác, liền mở rộng cửa đi ra ngoài.

Hoắc Phong Hoa quyết định rời khỏi Phượng gia.

Hắn cố ý chọn mấy con đường nhỏ hẹp hẻo lánh mà đi vì sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ có điều hắn vẫn chưa quen thuộc xung quanh Phượng gia, chỉ dựa vào cảm giác, cũng không tệ lắm, không có vòng vòng quay lại đường cũ, cuối cùng cũng tìm được cửa sau hẻo lánh ở phủ Tướng quân.

Cửa này được khóa từ bên trong, xung quanh cũng không có ai canh gác, Hoắc Phong Hoa cũng không biết có bị ai trông thấy chưa, dù sao cũng không có ai bắt hắn lại, liền mở cửa chạy ra.

Bên ngoài cửa sau của phủ Tướng quân là một cái ngõ chật hẹp, xung quanh đều là tường cao, xem ra là hai phủ đệ xây sát nhau. Hắn vội vội vàng vàng từ bên trong ngõ đi ra ngoài, đi một lúc liền gặp người đi đường, hắn quay đầu lại nhìn tường vây màu xanh của phủ Tướng quân, sau đó hướng về phía đường cái đông đúc người qua lại mà đi.

Hiện tại, bên trong thân thể Hoắc Phong Hoa là linh hồn của người hiện đại, lại nói tiếp, tuy hắn đã đến nơi này trong thời gian không ngắn, thế nhưng vẫn luôn bị vây trong phủ Tướng quân không có cơ hội ra ngoài, đây coi như là lần đầu hắn đi dạo trên con đường náo nhiệt.

Hắn nhịn không được nhìn quanh quất, thấy cái gì cũng đều cảm thấy hiếu kì, đều muốn đi tới sờ một cái. Sau đó ngửi thấy mùi thơm của bánh bò bán ven đường, Hoắc Phong Hoa mới phát hiện hắn đói bụng rồi. Hắn lại gần xe bánh bò, nghe người bán nói một cái chỉ cần hai đồng tiền, liền thò tay lục lọi trên người một hồi, lại xấu hổ phát hiện ra mình không một xu dính túi.

Hắn sờ ngọc bội đeo bên hông, đây là do sáng nay Thanh Thanh đeo lên cho hắn, hắn không rõ ràng lai lịch cũng như giá trị của nó, tuy vậy hắn biết nó không chỉ đáng giá hai đồng tiền. Vì vậy hắn ngẩng đầu hỏi người bán bánh bò liệu quanh đây có tiệm cầm đồ nào không.

Sau khi được người bán chỉ đường, Hoắc Phong Hoa liền đi tìm tiệm cầm đồ, trên đường lại nhìn thấy ven đường có một sòng bài, hắn lập tức dừng bước chân.

Hắn dừng trước cửa sòng bài nhìn nhìn trong chốc lát, xoay người bước vào tiệm cầm đồ bên cạnh, cầm miếng ngọc bội để lên quầy: “Thế chấp nó!”

Chưởng quầy tiệm cầm đồ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội xanh biếc thì hai mắt không khỏi sáng lên, cũng không nói chuyện ngay, chỉ cẩn thận cầm miếng ngọc bội tỉ mỉ vuốt nhẹ.

Hoắc Phong Hoa nhìn phẩm chất của miếng ngọc bội cũng biết nó có giá trị xa xỉ, hỏi: “Có thể thế chấp được bao nhiêu?”

Chưởng quầy nhìn ngọc bội một hồi lâu, đáp: “ Ta có thể đưa ngươi hai mươi lượng bạc.”

“Chỉ có hai mươi lượng?” Hoắc Phong Hoa lập tức cảm thấy thất vọng, hắn không rõ giá cả cho lắm, chẳng qua hắn cho rằng giá trị của miếng ngọc bội ít nhất cũng phải một, hai trăm lượng bạc mới đúng, hai mươi lượng là quá ít.

Chưởng quầy nói: “Không thể nhiều hơn.”

Hoắc Phong Hoa âm thầm thở dài một hơi, vươn tay về phía quầy: “Vậy cũng được.”

Hắn dùng ngọc bội đổi lấy hai mươi lượng bạc, cất bạc cùng với biên lai cầm đồ ở trong ngực rồi ra khỏi tiệm. Hắn đứng ở bên đường nhìn trái nhìn phải, đầu tiên là đi đến giao lộ mua bánh bao thịt ăn, còn chưa kịp ăn xong liền tiện tay giữ chặt người ở ven đường, hỏi: “Cho hỏi gần đây có sòng bạc nào không?”

Người kia liếc mắt đánh giá, thấy hắn áo mũ chỉnh tề, dung mạo bất phàm, liền chỉ đường cho hắn.

Hoắc Phong Hoa dựa theo chỉ dẫn của người nọ đi tìm, cuối cùng cũng tìm được con hẻm làng chơi, vì thời gian còn sớm, đường hẻm hiện vắng ngắt, cửa nẻo các nhà đều đang đóng chặt, chỉ có đầu đường và cuối đường có hai sòng bạc đang hoạt động, tiếng la hét náo nhiệt truyền ra từ sau rèm cửa. Hắn thân là con bạc đương nhiên hiểu rõ, rằng sòng bạc này e là đã mở cửa từ đêm tới sáng, không ngừng kinh doanh.

Hoắc Phong Hoa nở nụ cười, vừa thò tay sờ ngân lượng trong ngực, bước chân trầm ổn đi về phía một trong hai sòng bạc.