Quyển 2 - Chương 4.1

Sáng sớm, đủ loại âm thanh ồn ào vang lên trong khu dân thường. Thẩm Việt Qua bị Thẩm Việt Văn đánh thức, vừa tỉnh lại cậu liền cảm thấy đầu óc choáng váng, eo mỏi chân run, phía sau hình như còn có cảm giác như ngậm cái gì đó, Thẩm Việt Qua có chút khó chịu, vừa mới mở mắt liền băt gặp ánh mắt lo lắng của em trai:

"Ca ca, cơ thể ca không thoải mái sao? Sao hôm nay ca lại dậy muộn hơn em?"

Đầu Thẩm Việt Qua ong ong, ánh mắt nhập nhèm, nghe vậy cũng không trả lời, Thẩm Việt Văn nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của anh trai càng lo lắng hơn. Ngày thường Thẩm Việt Qua luôn dậy sớm, đi ra ngoài tìm vật tư cho hai người bọn họ cho dù không tìm vật tư anh trai y cũng sẽ dậy sớm rèn luyện thân thể.

"Ca ca! Ca bị cảm à? Lúc sáng sớm em dậy thì thấy khăn trải giường của ca biến mất, có phải tối hôm qua ca lại ném đi rồi không?"

Thẩm Việt Qua chậm rãi tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nghe câu hỏi của em trai hắn chậm rãi cúi đầu nhìn xuống quả nhiên phát hiện giường mình trơ trụi, tấm khăn trải giường mỏng manh đã không cách mà bay.

Thẩm Việt Qua: "?"

Thấy em trai lắng sắp khóc, Thẩm Việt Qua mới từ tốn nói: "Anh không sao, hôm nay còn phải ra ngoài tìm nơi mua thuốc cho em, em đi rữa mặt trước đi."

Thật vất vả mới dụ dỗ Thẩm Việt Văn rời đi Thẩm Việt Qua ngồi trên giường, trở tay xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ của mình.

"Hệ thống, tối hôm qua có chuyện gì xảy ra sao?"

1123 nào dám nói, tối hôm qua nó đang ở chế độ chờ nhìn thấy một chùm dây leo từ cửa sổ bò vào. Một giây sau nó liền bị nhốt vào phòng tối, thành thật mà nói thì nó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay có một tình tiết quan trọng, nó không muốn ký chủ nghĩ nhiều ảnh hưởng đến nhiệm vụ đành nửa trấn an nửa nhắc nhở.

"Không có....đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay ký chủ ngàn vạn lần phải đi theo vai chính thụ một tấc cũng không rời. Hôm nay chính là tình tiết nhân vật chính thụ ra ngoài tìm thuốc bị tiểu đội trưởng căn cứ đang ra ngoài tim vật tư lừa gạt mang về cưỡng bức tập thể. Nhất định phải bảo vệ tốt nhân vật chính, hoàn thành nhiệm vụ của thể giới này."

Thẩm Việt Qua mặt còn mang theo mệt mỏi, tóc vểnh lêи đỉиɦ đầu, nhìn qua có chút đáng yêu, cậu gật gật đầu tỏ vẻ mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, rời giường mặc quần áo, âm thầm kiểm tra thân thể phát hiện ngoại trừ cảm giác tê mỏi cũng không có dấu vết gì.

Thẩm Việt Qua khó hiểu: Không đúng a, tối hôm qua hình như mình đã quan hệ với ai đó? Chẳng lẽ là mộng xuân? Không phải là muốn đàn ông đến phát điên chứ? Nhưng giấc mộng xuân đó cũng rất mãnh liệt, hay là đã đến lúc nên tìm ai đó "tâm tình" rồi. Nhưng rốt cuộc ga trải giường đã biến đi đâu?

Thẩm Việt Qua rửa mặt xong liền mang em trai ra ngoài tìm thuốc, trong lòng lại đang suy nghĩ lung tung vấn đề không hợp trẻ con.

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Việt Văn đi ở phía trước đột nhiên vui sướиɠ quay đầu nói với anh trai.

"Ca ca! Chú ấy nói chú ấy có thuốc, chỉ cần ba túi bánh mì thôi, chúng ta cùng theo chú ấy đi lấy đi."

Thẩm Việt Qua tỉnh táo lại nhìn thấy một người đàn ông mập mạp râu quai nón, đang nheo đôi mắt nhỏ nhìn Thẩm Việt Văn cười hiền lành, nghe được âm thanh của Thẩm Việt Văn mới phát hiện phía sau thiếu niên còn có một người thanh niên.

Thân hình thanh niên cường tráng, mặt lạnh như tiền, làn da không trắng nõn như Thẩm Việt Văn, là màu lúa mạch do thường xuyên ở bên ngoài nhưng nhìn vòng eo thon gọn đôi chân dài của thanh niên. Người đàn ông tính toán mang về đội của mình cũng tốt dù sao hai anh em này cũng không phải dị năng giả mang về cùng nhau chơi.

Nghĩ đến đây, lão La cũng chính là người đàn ông gâu quai nón kia cười càng thêm hiền lành.

"Cậu là anh trai cậu ấy sao? Con trai tôi cũng cùng tuổi với các cậu, mấy năm trước tim nó xấu đi hiện tại đã khỏi bệnh nhưng thuốc trong nhà vẫn còn, tôi không biết thuốc này có phụ hợp với các cậu hay không, chúng ta cùng nhau đến xem nếu thích hợp liền đổi ba túi bánh mì đi, dù sao để ở chổ tôi cũng vô dụng."

Một câu đã có thể giải thích nguồn gốc của số thuốc này lại còn giải thích tại sao lại bán rẻ như vậy cuối cùng còn truyền đạt ý tứ muốn mời bọn họ đến xem. Thẩm Việt Qua trong lòng thương cảm: khó trách vai chính thụ bị lừa.

Thẩm Việt Văn được anh trai bảo bọc quá tốt, không biết lòng người hiểm ác nếu tiếp tục ngây thơ như vậy thì y không sống được quá lâu.

Bởi vì thấy y là một đứa trẻ ngây thơ lương thiện, Thẩm Việt Qua càng bỏ thêm nhiểu tâm tư để hoàn thành nhiệm vụ này hơn, cậu cũng quyết tâm phải dạy cho y chút kiến thức lòng người dơ bẩn, đừng dễ dàng tin người, liền lạnh lùng gật đầu.

"Đi thôi, chú dẫn đường đi."

Thẩm Việt Văn vui vẻ đi theo lão La, lão La cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu làm ra hành động giống ý cốt truyện. Lúc lão La muốn cởϊ qυầи áo Thẩm Việt Văn ra, cậu đem võ thuật mà hệ thống cho vận dụng hết sức đánh ông ta trọng thương, bản thân cậu cũng chịu không ít vết thương, liều mạng kéo Thẩm Việt Văn chạy trốn.

Mặc dù lão La không đuổi kịp nhưng theo nội dung cốt truyện, người cùng ông ta muốn cưỡng Thẩm Việt Văn cũng không ít. Đám người đuổi theo bọn họ hô đánh hô gϊếŧ,Thẩm Việt Qua kéo tay Thẩm Việt Văn nhanh chóng chạy về hướng nơi ở của thành chủ, 1123 ở trong đầu cậu gào thét.

"Ký chủ! Làm vậy không tính là hoàn thành nhiệm vụ! Cho dù hôm nay cậu trốn thoát, vai chính thụ một ngày nào đó vẫn sẽ bị bắt đi."

Tình cảnh hiện tại đều nằm trong dự đoán của Thẩm Việt Qua nhưng bị thương cũng là thật, cậu dần dần bất lực. Thẩm Việt Qua ôm lấy Thẩm Việt Văn, loạn choạng chạy vào khu biệt thự của thành chủ, người đuổi theo bọn họ nhận ra nơi này là nơi nào, họ chần chờ dừng chân quyết định núp ở đây, bọn họ cười nhạo:

"Hai tên khốn các người, thật cho rằng thành chủ là người tốt sao? Lão tử chờ ở đây, tôi xem các người khi nào thì bị ném ra ngoài."

Sắc mặt Thẩm Việt Văn tái nhợt, chạy bộ nảy giờ làm tim y đã không chịu nổi sức ép, bị ác ý lừa gạt như vậy y cũng không còn ngây thơ như trước kia, nắm chặt tay Thẩm Việt Qua: "Anh, Tần đại ca có giúp chúng không?"

Miệng vết thương của Thẩm Việt Qua vô cùng đau đớn, làm cậu nhớ lại lần đầu gặp Tần Kế Khai, hắn đã chữa thương cho cậu, hơn nữa lại trùng tên với người ở thế giới trước, thuận miệng trả lời: "Đừng lo lắng, thành chủ nhất định sẽ giúp chúng ta."

Thẩm Việt Qua bước tới gõ cửa phòng, một người đàn ông trông giống một thư ký đi ra mở cửa, hắn nhìn thấy Thẩm Việt Qua cũng không ngạc nhiên ngược lại giống như đã được thông báo trước đem bọn họ đưa vào thư phòng, dẫn đến trước mặt Tần Kế Khai, cúi người liền lui xuống.

Hình như Tần Kế Khai đang làm việc, bởi vì đang ở nhà, hắn đeo một cặp kính viền bạc, áo sơ mi dài tay tùy ý xoắn lên hai lớp. Trên chiếc gạt tàn bên cạnh một điếu thuốc còn đang hút dỡ được đặt ở đó lẳng lặng thiêu đốt. Thoạt nhìn cùng lãnh đạo cấp cao trước tận thế không khác gì, hắn ngước mắt nhìn về phía Thẩm Việt Qua, bên môi lộ ý cười nho nhã, tùy tiện dập tắt điếu thuốc đứng lên bước về phía Thẩm Việt Qua.

Tâm trạng Tần Kế Khai lúc này rất tốt, hắn đoán trước mèo con bướng bỉnh này nhất định sẽ gặp phiền phức ở căn cứ, Thẩm Việt Qua lúc này giống như con mèo hoang gây chuyện đánh nhau ở bên ngoài bị đánh cho thương tích đầy mình nhưng thông minh biết tìm tới dựa dẫm hắn. Tuy rằng đề phòng hắn nhưng cậu biết lựa chọn nào là tốt nhất cho mình

Thẩm Việt Qua vừa muốn nói, Tần Kế Khai liền ra dấu cậu đừng lên tiếng, hắn giơ tay dùng dị năng chữa thương cho cậu rồi bình tĩnh nhìn lướt qua Thẩm Việt Văn. Thẩm Việt Văn vốn đã kiệt sức còn bị ánh mắt không mang theo chút tình cảm vào của Tần Kế Khai nhìn chằm chằm dọa cho toàn thân run rẫy, đến khi Tần Kế Khai gọi người mang y đi nghỉ ngơi tinh thần còn chưa bình phục lại.

Thẩm Việt Qua nhìn Thẩm Việt Văn bị người ta mang đi, mí mắt giật giật, sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© ngày đêm mong ngóng của cậu sắp đến nhưng ngoài miệng lại trinh trọng nói:

"Tần thành chủ, chúng tôi vừa mới bị thuộc hạ của anh, La đội trưởng lừa gạt, hắn....đã làm một số chuyện quá đáng, nếu có thể xin anh hãy ra mặt trừng phạt hắn."

Giọng Tần Kế Khai ôn hòa: "Đừng gọi tôi là thành chủ, em có thể gọi tôi là Kế Khai, tôi cảm thấy chúng ta là bạn bè, phải không?"

Thẩm Việt Qua khẽ cau mày, dường như không quen gần gũi với người chỉ mới gặp mặt hai lần nhưng vẫn do dự gọi một tiếng.

Tần Kế Khai cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu, hắn thích thú hưởng thụ quá trình từng bước từng bước đến gần mèo hoang, dỡ bỏ phòng bị của cậu:

"La đội trưởng đã làm chuyện quá đáng gì sao?"