Chương 8-1: Ngữ điệu

Trans&Edit: Hoa nở rồi

??? Không được dùng loại ngữ điệu này mà nói chuyện với ta!……

“Ta vì phu quân mà chưng điểm tâm, phu quân nếm thử.” Liên Sanh đem khay thức ăn trong tay nâng cao lên một chút, nàng lấy một tay đang bê khay, mở cái nắp làm bằng gốm sứ ra, để lộ mấy khối điểm tâm tinh xảo bên trong.

Điểm tâm được vo thành những viên tròn tròn trắng trắng trông phá lệ đáng yêu.

“Không ăn, lấy đi.” Dịch Thiên Thành nhìn thoáng qua điểm tâm trong tay nàng, mười phần ghét bỏ mà nói.

“Vì cái gì lại không ăn?”

“Vô sự lại hiến ân cần, không phường trộm cắp cũng là xảo gian.”(1) Hắn lười biếng mà giương mắt, ánh mắt ở dừng lại ở vầng trán sưng đỏ của nàng một chút, rồi tỏ vẻ như không có việc gì mà dời đi.

(1) Chỗ này gốc là “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” nhưng mà tự dưng thích làm thơ một chút 😊))

“Phu quân nói đúng, ta đúng là có việc muốn nhờ.” Liên Sanh chớp chớp mắt, cố gắng làm cho bản thân trông có vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa thành khẩn.

“Nếu là việc của Dĩnh Đông thì không cần nói nữa.” Sắc mặt của Dịch Thiên Thành nhanh chóng trầm xuống, hắn vừa nghe tới Liên Sanh có việc muốn nhờ, theo bản năng liền nghĩ tới Dĩnh Đông. Hắn khóe môi hơi trầm, ánh mắt lại lộ ra một cổ lạnh lẽo chết chóc, giống như ngay lập tức sẽ ném khay điểm tâm trên tay Liên Sanh, sau đó phất tay áo rời đi.

“Không phải chuyện của Dĩnh Đông.” Liên Sanh yên lặng mà đem điểm tâm ôm chặt vào ngực một chút, “Ta muốn hỏi phu quân một số thuốc trị thương, ta sợ trán mình để lại sẹo, phu quân vốn dĩ đã không thích ta, nếu ta xấu đi thì lại càng không thích ta.”

“Ngươi hiện tại đã rất xấu rồi.” Dịch Thiên Thành tràn ngập ác ý.

“Là là là, ta xấu, ngài đẹp nhất, mỗi lần thấy ngài tâm của ta đều nhảy bùm bùm.” Lúc nàng nói đến “Bùm bùm”, cố ý thả chậm ngữ điệu, phá lệ triền miên.

“Hoa ngôn xảo ngữ!” Hắn cúi đầu, bắt bẻ một hồi mới chọn được một khối điểm tâm từ tay nàng. Kỳ thật mỗi cái cục bột trắng này được nặn ra cũng chẳng khác nhau là mấy, ngón tay hắn do do dự dự mà chọn một cục, phỏng chừng chính hắn cũng không biết bản thân mình đang làm gì…… Hay là là đang muốn che giấu cái gì.

“Khó ăn.” Dịch Thiên Thành không chút khách khí mà đánh giá, cục bột trắng ngọt ngào mềm mềm dính dính kia thực giống nàng, trước mặt thì tươi cười chờ tới lúc nắm một cục rồi cắn xuống, dù trong miệng ngào ngạt hương thơm nhưng thực ra lại dính dính khó ăn.

“Ta đây về sau sẽ luyện tập thật tốt, đến khi nào phu quân thích mới thôi, ta không quấy rầy phu quân nữa.” Liên Sanh cũng không tức giận, nàng sáng sớm rời giường chính là vì tự tay làm mấy khối điểm tâm, vốn là muốn lấy lòng Dịch Thiên Thành, dù hắn không hiếm lạ mấy món này thì nàng cũng tự ăn được. Liên Sanh hành lễ, xoay người muốn đi về trước.

“Từ từ, để đồ lại. Nếu là cho ta, có ném đi cũng phải là ta ném. Thuốc quản gia sẽ đưa qua, đừng có đem gương mặt khó coi đó của ngươi đi khắp nơi làm người phát hoảng nữa ta nhìn thấy là tâm tình không tốt.”

“Tốt phu quân ~” nàng kinh hỉ mà xoay người, đôi mắt cong cong, nắng vàng vụn vặt buổi sớm cũng không sánh kịp với nụ cười xán lạn kia.

“Không được dùng loại ngữ điệu này mà nói chuyện với ta!” Hắn hung tợn mà nói.

“Cái gì ngữ điệu a ~” nàng mềm mại hỏi.(2)

(2) Nguyên gốc là làn điệu, ý chỉ giọng nói của Liên Sanh mang theo âm hưởng, nói mà như hát, nghe mềm mại, êm tai.

“Cút đi.” Dịch Thiên Thành vô lực, nhìn nàng cũng không muốn nhìn. Kỳ thật lúc nãy hắn còn chưa nói xong, hắn nguyên bản còn muốn nói, không được nhìn hắn mà cười như vậy. Như là…… Như là muốn câu dẫn người khác vậy, hắn cảm thấy thật sốt ruột.

Dịch Thiên Thành nhìn bóng dáng vui mừng rời đi của nàng, nghĩ thầm, nàng làm cái gì cũng chưa dùng. Có một số việc đã định sẵn từ trước, hắn sẽ không để Dĩnh Đông Thành bị Tây Khương chiếm lĩnh. Nhưng mà, Dịch Thiên Thành ánh mắt lạnh xuống, Dĩnh Đông thành muốn được an ổn sống tốt, e rằng không thể nào.

Ở ngoại thành cách Dĩnh Đông năm mươi dặm, Liên Kỳ nhíu mày, trong lòng không an bình. Hắn cùng bọn người Tây Khương đã đối địch nhau được một tháng, hắn mang theo tướng sĩ liều chết không cho đám người Tây Khương tiến về trước một bước nào, ban đầu còn đánh được, nhưng dạo gần đây, bọn chúng chỉ toàn tập kích vào ban đêm, chỉ cần chúng tới thì liền gϊếŧ người, một đao cắt đứt yết hầu, hung tàn đến cực điểm.

Ai cũng không biết bọn họ khi nào sẽ xuất hiện, bởi vậy mỗi ngày ban đêm đều tổng canh phòng rất nghiêm ngặt. Tuy là như thế nhưng bọn họ nhiều lần tập kích cũng làm lòng người hoảng sợ. Rốt cuộc ai cũng không biết, có thể hay không vừa lúc nãy chính mình vừa nghiêm ngặt đi tuần tra, ngay sau đó đã bị người Tây Khương từ sau lưng lao ra cắt đứt cổ.

Phòng bị dài hạn không phải biện pháp, lòng người sẽ tán loạn, hơn nữa tinh thần của binh lính sẽ xuống dốc rất nhanh.

Bọn họ vẫn luôn thủ thành, không tránh khỏi việc quá bị động, Liên Kỳ ngón tay đè lên tấm bản đồ, mày kiếm sắc bén, trong mắt hiện lên một tia sát khí, không bằng chủ động tiến công.

Liên Kỳ biết rõ bản thân sẽ không chờ được viện quân tới, mà Tây Khương binh hùng tướng mạnh mỗi người đều hung tàn, bởi vậy mọi tính toán đều khó thành. Nhưng quan trọng hơn, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết được, nếu như thành bị phá, hắn tử trận sa trường, muội muội Liên Sanh của hắn sẽ làm thế nào đây?

Hoa nở: Liên Kỳ chỉ mới lên sàn nhưng đã được cộng max điểm trong lòng bông hoa này rồi. Ca Ca, Hoa Hoa iu anh.