Chương 7-2: Chán ghét

Trans&Edit: Hoa Nở rồi

Dịch Thiên Thành dùng hành động để biểu đạt sự chán ghét của hắn đối với nữ nhân Liên Gia, nói xong liền không lưu luyến chút nào mà xoay người đi ra cửa.

Liên Sanh…… Liên Sanh trong lòng vui đến sảng rồi! Nàng đây càng muốn nhào lên người hắn, Dịch Thiên Thành đối với nàng lại càng khinh thường chạm vào! Nàng hy vọng Dịch Thiên Thành là một nam chân đỉnh liên lập địa, chính là cái loại mà không bao giờ hành động trái với lời nói ấy. Nói không chạm vào liền không chạm vào!

Chờ cho tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa, Liên Sanh thu hồi vẻ chật vật cùng khuất nhục trên mặt, cầm lấy điểm tâm trên bàn miễn cưỡng ăn, lúc này mới nhìn thấy trên bàn còn một bình rượu với một cặp chén uống rượu.

Nàng và Dịch Thiên Thành còn chưa có uống chén rượu giao bôi đâu.

Liên Sanh thở dài, nghiêng bầu rượu đổ vào chiếc khăn lụa của bản thân, rồi dùng nó để lau vết thương trên trán. Tuy hiệu quả thì chắc cũng chẳng được mấy, nhưng có chút ít còn hơn không.

Rượu dính vào miệng vết thương, từng chút một đau đớn. Liên Sanh cắn môi, không để cổ họng phát ra một tiếng nào. Ngày mai còn phải tìm thêm thuốc, nàng không muốn sẽ để lại sẹo trên mặt đâu. Nàng kỳ thật càng muốn tắm rửa một cái, nhưng Liên Sanh trong lòng rõ ràng, người ở phủ Thành Chủ không thích mình, nên dù nàng có tự mình phân phó, cũng sẽ bị bọn họ làm qua loa lấy lệ thôi.

Liên Sanh nhịn cảm giác khó chịu trong thân thể, tự xử lí bản thân một chút rồi cuộn tròn ở trên giường mà ngủ.

……

Dịch Thiên Thành nằm ở sương phòng một đêm, hắn nghĩ đến Liên Sanh sau này sẽ đối mặt với áp lực cùng quẫn cảnh như thế nào, hơi hơi híp híp mắt, trong lòng có loại áp lực hưng phấn khó có được.

Hắn đè khóe miệng mình lại, không cho cảm xúc của bản thân lộ ra rõ ràng như vậy. Tin tức tối hôm qua hắn không ngủ ở phòng tân hôn, chắc chắn rất nhanh sẽ lan truyền khắp phủ thành chủ, thái độ của hắn quyết định thái độ của nô bộc, Dịch Thiên Thành nhưng thật ra muốn nhìn xem, cái nữ nhân mở miệng là nói dối kia, sẽ sinh tồn như thế nào ở cái nơi toàn là bẫy rập vô hình như thế này.

Hôm qua hắn mới đại hôn, bởi vậy có bảy ngày không cần phải đi luyện binh, chỉ cần nghỉ ngơi ở trong phủ vừa xử lý sự vụ.

Phó Nghi tới thư phòng thấy Dịch Thiên Thành, thấy bộ dáng hắn có vẻ tâm tình không tệ.

“Tướng quân hôm nay tâm tình không tồi?” Phó Nghi thuận miệng thăm hỏi một câu.

“Không có, ngươi nhìn lầm rồi.” Dịch Thiên Thành kéo khóe miệng đang nhấc lên xuống, khóe mẳ nhìn xuống, đổi thành một bộ dáng tâm tình không tốt.

“Thế thì vừa lúc, Phó Nghi có cái tin tức tốt muốn nói cho tướng quân, để tướng quân nghe xong cao hứng chút, Thừa Dục sắp về tới rồi.”

“Thừa Dục sắp về?” Dịch Thiên Thành buông cây bút trong tay, khóe mắt nhìn lên, trong mắt sáng lên đầy vui vẻ.

“Đúng vậy, Thừa Dục không có làm nhục sứ mệnh, nhiệm vụ tướng quân giao cho hắn, tất cả đều hoàn thành.” Phó Nghi cười ha hả, Phó Thừa Dục là nhi tử duy nhất của hắn, nhi tử của mình xuất sắc như vây, người làm phụ thân như hắn cũng có cảm giác sâu sắc tự hào.

“Tốt! Tốt! Quân sư cùng Thừa Dục vất vả rồi!” Dịch Thiên Thành liên tiếp nói hai từ tốt, giữa mày khí phách hăng hái.

“Đây là điều Phó Nghi cùng Thừa Dục nên làm, Nghiệp lớn của tướng quân sắp tới rồi.” Phó Nghi khom người.

Dịch Thiên Thành bỗng dựng thẳng một ngón tay, biểu tình trên mặt trở nên bình tĩnh, cảnh giác mà nhìn phía cửa thư phòng. Phó Nghi thấy vậy vội im tiếng, nghi hoặc nhìn về phía cửa thư phòng.

Một lát sau, có ba tiếng gõ cửa, theo tiết tấu mà vang lên. Người nọ đứng ngoài cửa, lễ phép mà chờ trong chốc lát, theo sau nhẹ giọng mở miệng: “Phu quân, ta có thể tiến vào sao?”

Phó Nghi bừng tỉnh, hóa ra là tân phu nhân, vị cô nương Liên Gia vừa mới gả tới kia. Hắn theo bản năng mà nhìn tướng quân nhà mình, Dịch Thiên Thành thần sắc mạc biện, sau đó cất cao giọng: “Chờ bên ngoài, không được tiến vào!”

“Tốt.”Thanh âm của cô nương ngoan ngoãn vang lên.

Phó Nghi bỗng dưng cảm thấy tướng quân nhà hắn có điểm hung ác, còn có một chút phi thường kỳ quái, hắn để phu nhân ở bên ngoài chờ, thì sẽ không có khả năng nói chuyện chính sự với mình. Nhưng hắn lại không cho nhân gia tiến vào, nhìn thế nào cũng giống như hắn đang cố ý lăn lộn nhân gia.

Tướng quân…… Như thế nào lại có chút ấu trĩ?

Dịch Thiên Thành thần thần khắp nơi mà ngồi trong chốc lát, nhìn đến Phó Nghi còn cung kính mà đứng ở một bên, ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa của hắn bỗng mơ hồ một khắc, mới chậm rì rì nói: “Hôm nay nói chuyện tới đây là được rồi, quân sư trở về đi.”

Vị quân sư trung thành và tận tâm Phó Nghi nhìn vị tướng quân đang tỏ vẻ nhà mình: “…… Vâng.”

Phó Nghi đi ra cửa, liền thấy Liên Sanh đang đứng cúi đầu ở cửa, nàng nghe được có người bước ra ngoài, ngước mắt mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình mà đánh giá hắn.

“Gặp qua phu nhân.” Phó Nghi hành lễ, có chút kinh ngạc nhìn cái trán sưng đỏ một mảng của nàng..

“Quân…… Quân sư đúng không, ngài không cần khách khí.” Liên Sanh uốn gối, lễ phép mà chào hỏi.

Liên Sanh nghiêng mình tránh qua để Phó Nghi rời đi.

Nàng đột nhiên nhớ tới bốn chữ “Phó Nghi tiên sinh”, đột nhiên quay đầu lại muốn nhìn thử vị tiên sinh nho nhã kia , hắn cũng đã đi xa. Liên Sanh có loại dự cảm, hắn chính là vị “Phó Nghi tiên sinh” mà mình muốn gặp một lần kia.

Nàng âm thầm suy nghĩ, lần sau gặp lại nhất định phải chào hỏi một chút.

Trên người bỗng bao phủ bởi một bóng đen, nàng vừa quay đầu lại, liền thấy Dịch Thiên Thành nhìn chằm chằm mình: “Ngươi tới làm cái gì?”