Chương 5

Cả ngày tiếp theo, Điền Nhiên Đại thực hiện lời hứa của mình, dẫn Văn Hựu Cung đi ăn hết tất cả quán hàng rong lớn bé ở thành phố S.

Cuối cùng, Điền Nhiên Đại xoa xoa bụng nhỏ không thể chứa thêm chút gì nữa, lưu luyến không rời mà nhìn mấy tiệm ăn vặt ở xa…Đáng tiếc, ăn không vô nữa…

Văn Hựu Cung nhìn đôi mắt u oán của Điền Nhiên Đại, im lặng cười cười, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đưa tay xoa xoa một hồi ngốc mao cứ chạy đến chạy đi trên đầu Điền Nhiên Đại.

Điền Nhiên Đại ngơ ngác nhìn anh một cái.

Văn Hựu Cung cười nói: “Tối rồi, cậu cũng về nghỉ đi.”

Điền Nhiên Đại ngẩn người: “Vậy còn anh…”

“Trước khi đến tôi đã đặt sẵn khách sạn, sau này sẽ ở đó… À, tôi muốn ở đây chơi ba ngày, hai ngày tiếp theo lại làm phiền cậu rồi.”, Văn Hựu Cung cười rất ôn nhu.

“Không làm phiền không làm phiền…”, Điền Nhiên Đại vội vàng lắc đầu, ngốc mao trên đầu cũng lắc lắc.

“Ừ, vậy cậu về đi…Ngủ ngon.”, gương mặt Văn Hựu Cung đầy ôn nhu.

Điền Nhiên Đại cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngủ…ngủ ngon”.

Khiêm Khiêm, anh ấy…thật sự rất ôn nhu nha.

Nửa tiếng sau, Điền Nhiên Đại về tới nhà.

Chuyện thứ nhất Điền Nhiên Đại làm là mở máy tính bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày…Lướt weibo, lướt tin tức của Quân Tử Ngọc.

Cậu vừa mở weibo, liền thấy bài viết Quân Tử Ngọc vừa đăng.

CV Quân Tử Ngọc: thật muốn nuôi dưỡng một tên thiên nhiên ngốc.

Thời gian đăng là ba mươi phút trước.

Ba mươi phút trước đăng weibo thế mà bình luận ở dưới đã đạt gần một trăm.

Ngoại trừ những bình luận cười tà mị, gần như mỗi một cái đều gắn thêm @CV Nhị Miêu ở phía sau.

Điền Nhiên Đại nhìn bình luận ở dưới, tâm tình vốn có chút vui vẻ liền tụt xuống.

Sama hình như…đã có người mình thích.

Cũng phải thôi, ôn nhu của sama, luôn luôn đều không dành cho cậu.

Điền Nhiên Đại mất mát không có tâm trạng tiếp tục lướt weibo, cậu nghĩ sáng sớm mai còn phải đưa Văn Hựu Cung đi dạo thành phố S nên tắt máy tính, chuẩn bị ngủ sớm.

Tắm rửa xong, Điền Nhiên Đại chuẩn bị lên giường ngủ liền phát hiện trong điện thoại có tin nhắn mới, người gửi là Văn Hựu Cung.

Cậu ngẩn người, xem tin nhắn.



…Tiểu Nhiên, chuẩn bị ngủ à?

Điền Nhiên Đại vội vàng nhắn tin trả lời: Còn chưa ngủ, có chuyện gì à?

Qua khoảng một phút đồng hồ, tin nhắn mới của Văn Hựu Cung lại đến: Không có chuyện gì, có thể là do ngày đầu tiên đến thành phố S nên không hợp khí hậu.

Không hợp khí hậu? Điền Nhiên Đại sửng sốt, vội vàng đánh chữ hỏi lại: Không hợp khí hậu? Anh không thoải mái ở đâu? Bị tiêu chảy?

Đầu kia nhắn tin trả lời: Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là có chút lạ giường, ngủ không được.

Điền Nhiên Đại thả lỏng tâm tình, trả lời: Nếu ngủ không được, uống một li sữa bò thử thử?

Văn Hựu Cung rất nhanh đáp lại: Không cần phiền toái như thế, đợi chút nữa mệt liền ngủ được…Tôi có quấy rầy cậu không?

Điền Nhiên Đại vội vàng trả lời: Không có không có, tôi cũng không có chuyện gì làm, đang rảnh rỗi đây.

Điền Nhiên Đại gửi tin qua mấy phút đồng hồ vẫn không thấy Văn Hựu Cung nhắn lại, Điền Nhiên Đại lại đợi mấy phút, vẫn không thấy trả lời, tâm liền chùng xuống mất mát.

Có lẽ Văn Hựu Cung đang tán gẫu cùng bạn gái đi.

Anh ta khẳng định là có người yêu đi.

Sama cũng có người yêu nha…

Điền Nhiên Đại đang mất mát, tin nhắn của Văn Hựu Cung lại tới nữa, Điền Nhiên Đại lập tức tỉnh táo lên, vội vàng nhấn xem: Không có việc gì làm…Cậu không cần nói chuyện với bạn gái à?

Điền Nhiên Đại lắc đầu theo bản năng, sau đó cậu lại nhớ ra cho dù có lắc đầu người đối diện cũng nhìn không thấy, vì thế liền nhắn tin lại: Tôi không có bạn gái.

Lần này Văn Hựu Cung nhắn tin rất nhanh: Vậy bạn trai thì sao?

Điền Nhiên Đại sửng sốt, đầu óc đứng hình, ngốc mao đang rêu rao đón gió trên đỉnh đầu cũng run run.

Điền Nhiên Đại trong một vài chuyện cũng không có ngốc.

Thời điểm sơ trung, cậu cũng đã xác định được tính hướng của mình.

Cậu thích con trai…Dân gian còn hay gọi là gay.

Thời điểm đó cậu rất mờ mịt, cũng rất thống khổ đấu tranh một trận, lại chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thụ tính hướng của mình.

Đồng thời cũng vì đã rất sớm nhận biết được mình cùng người khác không giống nhau, cho nên cậu càng ngày càng tự bế, ngày càng hướng nội. Thậm chí vì nguyên nhân này nên cậu thường xuyên bị mấy đứa trẻ hư ăn hϊếp, càng bị người ta ăn hϊếp, cậu lại càng hướng nội, hướng nội đến yếu đuối.

Chuyển biến xảy ra vào năm sơ tam ấy, có một lần cậu bị mấy người học sinh lưu ban ép vào trong góc bắt nạt. Những học sinh cá biệt đó uy hϊếp muốn cậu nộp ra tiền tiêu vặt, thời điểm Điền Nhiên Đại đang nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ không biết làm gì, lớp trưởng lớp bên lại đúng lúc xuất hiện.

Lớp trưởng kia so với bạn cùng tuổi cao lớn hơn hẳn, thân thể tuy không tính là cường tráng nhưng chiều cao lại hơn những học sinh lưu manh đó cả một cái đầu.

Dù sao vẫn đang trong trường học, mấy học sinh kia cũng không dám động thủ, chỉ có thể uy hϊếp Điền Nhiên Đại một phen liền tản đi.

Điền Nhiên Đại đang lo sợ đến hai chân đều run, gặp người tới cứu, liền cảm giác trên người cậu lớp trưởng kia mang theo một vòng sáng.

Sau này cậu ngẫm lại, có lẽ ngày đó chính là bước ngoặt cuộc đời đi. Tuy rằng cậu vẫn hướng nội như cũ nhưng không tự bế như trước kia, cậu cố gắng học giao tiếp với người khác, cố gắng khiến bản thân tích cực hướng ngoại. Cậu vẫn rất cảm ơn người lớp trưởng kia cho dù bây giờ cậu chẳng nhớ rõ gương mặt của người nọ nữa, không nhớ rõ tên của người lớp trưởng đó, nhưng mà cậu vẫn nhớ rõ thanh âm của lớp trưởng lớp bên, ôn nhu phi thường.

Kì thật hẳn là cậu thích người lớp trưởng lớp bên cạnh, đáng tiếc lúc đó cậu mơ mơ hồ hồ không ý thức được… Thẳng đến trung học, cậu mới mơ mơ màng màng mà nhận thức ra dường như mình thích cậu lớp trưởng ấy, chỉ tiếc người kia không thi vào cùng một trường với cậu, mà sau này, cậu cũng không có gặp qua người đó nữa.

Mãi đến sau này trên internet nghe được thanh âm của Quân Tử Ngọc, cậu lập tức liền nghĩ tới lớp trưởng kia.

Thanh âm cũng ôn nhu giống vậy… Điền Nhiên Đại lập tức liền sa vào, ngốc hề hề mà thích một người trên internet mà ngay cả hình dạng cũng không biết.



Điền Nhiên Đại hoàn toàn lâm vào trầm tư, mãi cho đến lúc tin nhắn của Văn Hựu Cung cắt ngang: Vừa nãy là tôi nói đùa, cậu không tức giận đi?

Điền Nhiên Đại lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng đánh chữ trả lời: Tôi không có tức giận…

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định đem Văn Hựu Cung làm bằng hữu, cậu không tính lừa gạt bằng hữu, do dự một chút liền tiếp tục đánh chữ: Kì thật tôi là gay…Nhưng mà tôi không có bạn trai.

Đánh chữ xong, cậu không để chính mình hối hận liền lập tức gửi tin đi.

Gửi xong, cậu thấp thỏm vài giây, nếu Văn Hựu Cung chán ghét cậu thì sao giờ…

Tuy vậy, đồng thời với thấp thỏm, cậu lại có chút chờ mong.

Nhưng mà chờ nửa tiếng, Điền Nhiên Đại vẫn không nhận được câu trả lời của Văn Hựu Cung.

Tâm Điền Nhiên Đại lập tức lạnh đi, ngốc mao trên đầu cũng ủ rũ xuống.

Xong đời xong đời… Văn Hựu Cung chán ghét cậu.

Cậu lập tức cảm thấy hốc mắt nong nóng, trong lòng uỷ khuất gần chết… Loại cảm giác này, cho dù là thời điểm biết Quân Tử Ngọc có người yêu cũng không hề có.

Làm sao giờ, Văn Hựu Cung khẳng định là chán ghét cậu…

Điền Nhiên Đại hốc mắt nóng nóng, nằm ở trên giường, lấy chăn đem bản thân bao lại, đem đầu chôn ở trên gối.

Uỷ khuất vô cùng.

Lại qua mấy phút, chuông di động của Điền Nhiên Đại đột nhiên vang lên.

Điền Nhiên Đại ngẩn người, lập tức cầm lấy di động, phát hiện trên màn hình là một dãy số xa lạ, cậu có chút thất vọng ấn nút nghe.

Nhưng mà, lọt vào tai lại là thanh âm Văn Hựu Cung mang theo chút thở dốc: “Tiểu Nhiên…”

Điền Nhiên Đại ngẩn người, theo bản năng thốt ra: “Anh không phải chán ghét tôi sao…”

“Làm sao thế được?”, Văn Hựu Cung thở ra, cười khẽ một chút.

“Anh vừa rồi không trả lời tin nhắn của tôi…Tôi nghĩ anh chán ghét tôi là gay.”, Điền Nhiên Đại nghèn nghẹn uỷ khuất bĩu môi.

“Làm sao thế được…”, Văn Hựu Cung than nhẹ một tiếng.

“…”, Điền Nhiên Đại nghèn nghẹn bĩu môi.

“Vừa rồi di động hết pin, lập tức tắt máy… Điện thoại trong khách sạn chỉ có thể gọi nội bộ, tôi đành phải chạy tìm trạm điện thoại công cộng gọi cho cậu.”, Văn Hựu Cung ôn nhu nói.

“Hoá ra là vậy a…”, Điền Nhiên Đại ngơ ngác nói, hèn gì Văn Hựu Cung không trả lời cậu,

“Vậy anh…không có chán ghét tôi hở? Tôi, tôi là gay đó…”

“Làm sao thế được…”, Văn Hựu Cung cười cười, “Tôi cũng là gay, không có tư cách chán ghét cậu.”

“…Hở?”, Điền Nhiên Đại lập tức ngây ngẩn.

“Ừ, tôi cố gắng chạy xuống gọi cho cậu chỉ để nói cậu biết… Trùng hợp thật, tôi cũng là gay.”

Cả người Điền Nhiên Đại triệt để ngây ngẩn, ngốc mao vểnh vểnh lên.

“Trùng hợp hơn nữa là, tôi cũng không có bạn trai…Nếu cậu cũng không có, không bằng cậu xem xét tôi một chút thử?”

Điền Nhiên Đại sửng sốt một hồi, nghẹn ra một câu: “Anh là đang cầu bao dưỡng?”

“Không”, Văn Hựu Cung ôn nhu cười, “Anh là muốn nuôi dưỡng em.”