Chương 4: Bế nàng rêu rao khắp nơi

Khóe môi Cố Từ Yến treo ý cười lạnh: "Hầu gia không mời bổn vương vào sao? Bổn vương hộ tống lệnh thiên kim về, tay tê cả rồi."

Mặt Dạ Hoài Cẩn phát xanh, vươn tay: "Vậy mời Vương gia."

Dạ Chỉ Ngôn liếc, nàng nặng thế à?

Cố Từ Yến bế Dạ Chỉ Ngôn đi thẳng đến ghế thái sư giữa sảnh, đây là vị trí của Dạ Hoài Cẩn. Lần này Cố Từ Yến thật sự rất không tuân theo phép tắc.

Dạ Chỉ Ngôn tức, nhéo mạnh Cố Từ Yến một phát. Nếu cô không tàn phế thì chắc chắn sẽ đạp vào mặt Cố Từ Yến.

"Không biết sao tiểu nữ lại trên tay Vương gia?" Dạ Hoài Cẩn giận nhưng không dám nói gì, dù có chất vấn cũng khách khí.

Cố Từ Yến nhìn Dạ Chỉ Ngôn đang không nói không rằng gì, nói: "Bổn vương ra ngoài đi săn, vừa hay gặp được lệnh thiên kim bị hai vị phu nhân gây khó dễ, lúc ấy không bàng quan nổi nên ra tay cứu giúp."

Cố Từ Yến ngồi cạnh Dạ Chỉ Ngôn, vuốt ve chén nhỏ trên bàn trà: "Vậy mà lại không biết nữ nhi của Quận chúa Thục Ly ở phủ Hầu lại phải sống thê thảm như thế. Chẳng lẽ Hầu gia đã quên..."

Cố Từ Yến đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ác liệt như lưỡi dao: "Bệ hạ bảo ngươi đối xử tử tế với hài tử của Quận chúa! Ngươi làm như thế, chẳng lẽ là muốn kháng chỉ ư!"

Khí thế quen thuộc kia lại trở về, Dạ Chỉ Ngôn không nhịn nổi nhìn sang sườn mặt Cố Từ Yến.

Nam nhân này là vương giả trời sinh, nếu có một ngày nào đó không phải, thì chắc chắn là do đã che giấu tài năng.

Tóm lại là bất phàm.

Dạ Hoài Cẩn quỳ rạp xuống: "Vương gia minh giám, hạ quan không dám!"

"Choang!"

Cố Từ Yến ném chén trà mà Dạ Hoài Cẩn yêu thích nhất đến, vụn bắn trước mặt Dạ Hoài Cẩn: "Bổn vương thì thấy ngươi rất dám!"

Dạ Hoài Cẩn căng thẳng: "Vương gia có điều không biết, tiểu nữ hư hỏng không chịu nổi nên mới thu xếp cho nó ra trang viên ngoài thành, vốn định để nó tu thân dưỡng tính, nhớ kỹ bài học một chút là được, ngờ đâu nó..."

Trách sao.

Chắc rằng lúc nguyên chủ ở trang viên cũng không dễ chịu gì, nếu không thì cũng sẽ không bị hai mụ độc phụ kia kéo đến vách núi làm nhục.

Dạ Chỉ Ngôn nhớ rõ, các mụ nói phải về báo cáo, như vậy ắt có người sai khiến.

Nghĩ đến việc Võ Nam Hầu tốt xấu gì cũng là cha ruột, không ngờ ông ta lại ác đến như vậy.

"Dạ Hoài Cẩn! Đỗ Giai Nguyệt! Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi chết không yên thân!"

Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này, đầu Dạ Chỉ Ngôn đau buốt một trận, không nhịn được nhíu mày.

Xem ra ý thức nguyên chủ lưu lại đã phát tác.

"Phụ thân, sự tình còn chưa tra rõ mà lại ở đây trách cứ nữ nhi, thật khiến người khác lạnh lòng." Dạ Chỉ Ngôn ấn huyệt thái dương, lạnh lùng nói.

Dạ Hoài Cẩn sững sờ, giương mắt nhìn về phía Dạ Chỉ Ngôn.

Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lại có vẻ áp bức khác xưa.

Dạ Hoài Cẩn nhíu mày, trong mắt không giấu nổi vẻ chán ghét: "Ngươi nói là cha oan uổng ngươi?"

Dạ Chỉ Ngôn nói: "Có oan hay không thì người gọi Đỗ Giai Nguyệt đến hỏi là biết!"

Dạ Chỉ Ngôn hoàn toàn chả biết gì, nhưng Đỗ Giai Nguyệt có thể đánh thuốc hại nguyên chủ một lần thì có lần hai cũng không lạ. Lần này, chuyện không phải do bà ta tự tay gây ra nhưng chắc chắn không thoát khỏi liên hệ.

Sắc mặt Dạ Hoài Cẩn cực xấu: "Lớn mật! Dám gọi thẳng tục danh của chủ mẫu!"

À?

Ra Đỗ Giai Nguyệt mới là chủ mẫu, thế mẹ ruột Quận chúa Thục Ly của nàng thì sao?

Nghĩ đến Quận chúa Thục Ly, đầu Dạ Chỉ Ngôn càng đau hơn, thù hận như từ l*иg ngực lan tràn, xộc lên não. Dạ Chỉ Ngôn gần như không khống chế nổi miệng, hét: "Bà ta không xứng làm chủ mẫu! Mẹ ta mới là chủ mẫu!"

Lời vừa thoát khỏi miệng, Cố Từ Yến và Dạ Hoài Cẩn đều nhìn về phía cô. Dạ Chỉ Ngôn biết là hỏng rồi, ý thức của nguyên chủ lúc này đã mất khống chế rồi.

Xem ra sau này nàng chắc chắn phải nghĩ cách khống chế lại.

Nếu không thì thật sự là họa từ miệng mà ra.

Dạ Chỉ Ngôn ho nhẹ một tiếng, nghiêng người hành lễ: "Thành thật xin lỗi, nữ nhi nói bừa rồi, nhưng nữ nhi thật sự oan uổng, mong phụ thân minh giám."

Dạ Hoài Cẩn còn muốn nói gì, Cố Từ Yến đã đứng lên: "Chuyện nhà của các người, bổn vương không tiện nhúng tay."

Nghe nói vậy, Dạ Hoài Cẩn nhẹ nhàng thở ra: "Cung tiễn Vương gia."

Cố Từ Yến đi tới cửa đột nhiên quay lại: "Ba ngày sau bổn vương sẽ đến thăm Đại tiểu thư, hy vọng có thể trông thấy một Đại tiểu thư hoàn hảo, nếu không, Hầu gia sẽ biết hậu quả."

Dạ Hoài Cẩn vừa thả lỏng người đã căng thẳng trở lại, cung kính hành đại lễ: "Hạ quan đã rõ."

Tiễn Cố Từ Yến xong, đám thê thϊếp oanh oanh yến yến của Dạ Hoài Cẩn lại tụ đến sảnh chính.

Đỗ Giai Nguyệt vừa nghe nói Dạ Chỉ Ngôn được Cố Từ Yến bế về thì sợ khϊếp vía thật. Con nhỏ Dạ Chỉ Ngôn đê tiện đó từ bao giờ lại câu kết với nhân vật như Cố Từ Yến rồi?

"Hầu gia!" Đỗ Giai Nguyệt tỏ vẻ lo lắng với phu quân: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại chọc phải Bát Vương gia?"

Dạ Hoài Cẩn trừng mắt nhìn Dạ Chỉ Ngôn trên ghế thái sư, l*иg ngực phập phồng kịch liệt: "Nghịch nữ! Cút xuống cho ta!"

Dạ Chỉ Ngôn tỏ vẻ vô tội nhìn Dạ Hoài Cẩn: "Phụ thân không biết nữ nhi là một người tàn tật sao? Tự xuống lỡ va phải đâu, ba ngày sau người bàn giao với Bát Vương gia thế nào?"

Dạ Hoài Cẩn tức chết.

"Tuổi còn nhỏ mà mở miệng ra là Bát Vương gia, ngươi còn cần mặt mũi không hả?" Đỗ Giai Nguyệt không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thẳng mặt Dạ Chỉ Ngôn mắng.

Dạ Chỉ Ngôn cười tủm tỉm nhìn Đỗ Giai Nguyệt: "Đang mang danh Bát Vương gia, xin chủ mẫu cẩn thận lời nói. Lửa giận của Bát Vương gia, không phải người như chủ mẫu có thể chịu nổi đâu."

Dạ Hoài Cẩn nhớ đến gương mặt Cố Từ Yến, vừa tức nghẹn vừa phải ngăn Đỗ Giai Nguyệt: "Được rồi, cho người đưa Đại tiểu thư đi, chăm sóc cho tốt vào! Mất một cọng lông, ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

Đỗ Giai Nguyệt tưởng mình nghe lầm: "Hầu gia?"

Rõ ràng qua phen nỗ lực của mình, Dạ Hoài Cẩn đã chán ghét Dạ Chỉ Ngôn, nếu không thì cũng sẽ không mặc nó ở trang viên tự sinh tự diệt. Sao hôm nay lại thay đổi thái độ?

Dạ Hoài Cẩn đầy bụng tức đang lo không có chỗ xả: "Cần ta nói lần thứ hai sao? Cút hết cho ta!"

Thấy Dạ Hoài Cẩn giận thật, Đỗ Giai Nguyệt đành gọi nhũ mẫu bế Dạ Chỉ Ngôn về phòng.

Dạ Chỉ Ngôn cười tủm tỉm nhìn Đỗ Giai Nguyệt: "Đa tạ chủ mẫu."

Đỗ Giai Nguyệt hừ một tiếng bảo về phòng đi, những người khác xem náo nhiệt đều về theo, chỉ có mỗi thϊếp thất Liễu Ấu Khanh ở lại.

"Hầu gia, người đừng giận mà hại thân."

Liễu Ấu Khanh đung đưa vòng eo thon mềm, ôm lấy tay Dạ Hoài Cẩn.

Liễu Ấu Khanh là biểu muội ông ta, sau đó gia đình tan vỡ, khó khăn đến nhờ vả, ông ta thu làm thϊếp.

Trong đám thê thϊếp, Dạ Hoài Cẩn thích nhất là Liễu Ấu Khanh. Chưa từng nhiều chuyện, ôn hương nhuyễn ngọc, biết lắng nghe tâm sự.

Được Liễu Ấu Khanh an ủi, tâm trạng Dạ Hoài Cẩn ổn định lại ít nhiều.

Ông ta thở dài: "Nghịch nữ đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng không cần sợ, cứ nói với ta."

Liễu Ấu Khanh rũ mắt: "Hẳn là hiểu lầm. Đứa bé Chỉ Ngôn đó tật nguyền, sao có thể bỏ trốn cùng người khác? Hãy để thϊếp thân đi tra rõ."

Dạ Hoài Cẩn gật đầu: "Ừ, chuyện này giao cho nàng đi."

Liễu Ấu Khanh nắm chặt tay Dạ Hoài Cẩn, mị nhãn như tơ: "Thϊếp thân biết rồi, Hầu gia cũng đừng giận nữa, thϊếp thân đau lòng."

Dạ Hoài Cẩn bị cái nhìn này làm lòng rục rịch, bế ngang Liễu Ấu Khanh đi về phía tẩm điện.