Chẳng quan tâm mùi vị ở trong miệng, màn mắt sáng trong đột nhiên bắn ra sát khí, lần trước không thể gϊếŧ chết nàng, hôm nay cũng đừng có mơ, Băng Vũ Nguyệt nàng không phải là người ai cũng có thể chém gϊếŧ.
Hàm răng nghiến chặt, nội lực toàn thân Mạc Tinh ùn ùn, tuyệt không thể kháng quá một đao kia.
Khí như hàn băng, Mạc Tinh được ăn cả ngã về không liều mạng nguyên lai thương thế càng nặng thêm, nội lực khô kiệt, trở tay cầm kiếm đã bị áp chế bởi cuồng đao xông lên.
Không được, kình đạo nàng còn chưa phát ra, độc nhãn cuồng đao đã điên cuồng áp chế trường kiếm của nàng, khí tức trong tay dần dần yếu đi, cả người cứng ngắc trong nháy mắt, gục ra phía sau, áp lực dời núi lấp biển lập tức biến mất không thấy đâu.
Trong lòng Mạc Tinh tức khắc được buông lỏng hít một hơi, ánh mắt lướt qua, sau lưng độc nhãn cuồng đao chính là Lâm Sơn một thân màu đỏ máu nắm trường kiếm.
"Lên." Một tiếng quát chói tai, Lâm Sơn cầm kiếm nhảy lên, đưa lưng về phía Mạc Tinh một kiếm cũng đủ tiễn tên hải tặc sau lưng về quê.
Mạc Tinh thấy vậy liền biết rõ Lâm Sơn là giúp nàng, nuốt một ngụm máu tươi ở cổ họng xuống, một chưởng đập trên mặt đất, xoay người nhảy lên lưng tựa lưng cùng Lâm Sơn, bắt đầu liên thủ đối địch.
Lúc này, đã không cách nào tránh lui, chỉ có thể chém gϊếŧ.
Nắng gắt như máu, Tu La sát tràng.
Một nam một nữ, hai thân đỏ máu, liên thủ tung hoành.
Ánh mặt trời màu vàng chiếu vào trận Tu La, ánh vàng chiếu rọi vào màu đỏ tươi, đẹp đẽ kinh người.
Minh Dạ vẫn bình tĩnh quan sát một màn này, lúc này híp mắt, nắm đấm nắm chặt chậm rãi giãn ra.
Ánh mắt tập trung khóa chặt vào Mạc Tinh đang tung hoành trong trận Tu La kia, trên bầu trời ánh sáng màu vàng chiếu xuống, bao vây lấy dáng người huyết sắc kia, bay múa như nhộn nhạo lên vô số lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, dường như choáng váng người nhìn.
Đôi mắt khắc nghiệt kia, đôi môi đóng chặt, trường kiếm sắc bén, xinh đẹp và mạnh mẽ như vậy, ý chí kiên cường và trang sức màu đỏ cũng nhảy múa, mềm mại kiên cường như vậy.
Đây là một sư tử đẫm máu.
Ám quang trong mắt lóe lên, khóe miệng Minh Dạ chậm rãi hiện lên nụ cười khẽ mị hoặc chúng sinh.
Ngón tay chậm chạp lướt qua từ giữa lông mày, ánh mắt đỏ sậm hiện lên một tia yêu quang.
Mèo con này, sao trước đây không phát hiện ra nhìn nàng thuận mắt như vậy nhỉ.
Trên mặt tràn đầy nét cười tà mị như hòa cùng ánh chiều tà tàn huyết.
Lúc này trên lôi đài không còn nhiều người nữa, quá nhiều người đã ngã xuống, lúc này còn lại nguyên một đám người đắm chìm trong bể máu, đồng thời vây công lấy hai người Mạc Tinh và Lâm Sơn.
Đúng, là vây công.
Ban đầu, tất cả thế lực hải tặc đều đơn đả độc đấu, bởi vì không có ai để có thể tin tưởng, cũng không có ai để có thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng chém gϊếŧ như vậy ngược lại không có nhắm vào ai, mà bây giờ Mạc Tinh và Lâm Sơn tụ hợp, sức mạnh phô trương, phần đông hải tặc lại không phải người ngu, lúc không có đối thủ cụ thể, lúc từng người chém gϊếŧ, đến khi có một thế lực cường đại có thể uy hϊếp đến mình, như vậy liên thủ cùng gϊếŧ âu cũng là bản tính con người.
Trong phút chốc, trên lôi đài còn lại trên trăm người, tất cả đều đồng nhất nhắm đầu mũi giáo vào Mạc Tinh và Lâm Sơn.
Trên khán đài, sứ thần Tam đại hải vương vốn không có bất kỳ biểu cảm gì, lúc này trong mắt từng người đều có hào quang chớp động, không tụ lại thì không nói làm gì, tụ lại nhất định phải chết, Đông Hải vốn chính là đối thủ lớn nhất, thế này thì đã không còn là đối thủ nữa.
Màu đỏ của trời chiều bao phủ trên lôi đài, trên khán đài còn lại hải tặc đầu lĩnh vẫn chưa ra tay, Mục Xích Dục Liệt nhìn chằm chằm vào lôi đài chém gϊếŧ, nơi đó liên quan đến thành bại.
"Ầm." Một tiếng va chạm kịch liệt, tứ chi Mạc Tinh mềm nhũn, lui về phía sau một bước, không ngờ ngay lúc đó Lâm Sơn sau lưng đột nhiên điên cuồng lui về phía sau, lực lượng như bão táp kia thật sự đánh lên Mạc Tinh phía sau hắn.
Mạc Tinh lập tức cảm thấy một sức mạnh cực lớn đánh tới từ sau, suy nghĩ chuyển ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, máu tươi vẫn bị đè nén trong cổ họng phun ra, thân hình lảo đảo, không vận lực chống đỡ, còn mượn sự va chạm kia của Lâm Sơn, thân thể bay thẳng ra ngoài.
Đồng thời, bên tai truyền đến tiếng Lâm Sơn: "Giả chết."
Truyền âm nhập mật mới rơi vào trong tai Mạc Tinh, Mạc Tinh liền mượn lực bị đánh ra xa vòng vây, một đầu mới ngã xuống đất, thân thể giật hai cái, nhắm mắt lại.
Đám hải tặc bao quanh Lâm Sơn, vừa thấy Mạc Tinh toàn thân là máu, thương thế nặng như vậy, tất nhiên không lý nào sống nổi, lập tức nhắm ngay toàn bộ mũi giáo vào Lâm Sơn, điên cuồng công kích.