Chương 30

Nhanh, hung ác, chuẩn, không có một chiêu thức dư thừa, ra tay tấn công kẻ địch chắc chắn phải chết, không phải được rèn luyện, mà tình thế bắt buộc như thế.

Tức giận bộc phát, chỉ là một thân xinh đẹp như vậy, Minh Dạ nhìn Mạc Tinh chính thức lộ sở học của mình ra, trong mắt không khỏi sáng ngời.

Thân như Du Long, kiếm như Kinh Hồng.

Tức khắc, chỉ thấy điệp ảnh tung bay, dáng người trắn bạc kia tung hoành ra sắc thái mãnh liệt trên màu máu.

Lưu loát mà không lưu tình chút nào.

Nhưng thấy trên lôi đài, bốn người chiến thành một đoàn, kiếm khí những nơi đi qua không chết cũng tổn thương, hạ thủ rất mạnh.

Đám hải tặc chung quanh giao thủ, thấy vậy nguyên một đám tránh một phương này, bọn họ mặc dù đều là cao thủ nhưng so với những người này thì khác nào đi chịu chết.

Bởi vậy, đao kiếm tán loạn trên lôi đài, dọn ra một khoảng đất trống cho bốn người, có thể thấy được thực lực của bốn người này.

Kim quang chói mắt, huyết sắc mê hoa.

“Keng." Lợi kiếm đánh lên roi dài, một tiếng trầm đυ.c nổ vang, roi dài Độc Long giao với kiếm quang ngân bạch, bay xéo đi ra ngoài, cắt thành hai đoạn, thanh tú nam tử xoay người một cái ngã nhào xuống, nôn ra một ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó, Mạc Tinh chỉ cảm thấy khí tức trong lòng loạn lên, lần này cứng đối cứng khiến khí tức của nàng rối loạn, trong thân thể mặc dù có ba tầng nội lực Minh Dạ cho nhưng dù sao cũng không phải là của mình, nội lực của mình chỉ có năm thành, phen này tiêu hao, còn lại năm thành, ứng phó với đám cao thủ ba đại lục đã quá hết sức rồi.

Hồi kiếm trở lại, một kiếm chặt ra sau lưng Hộ vệ Trân gia, sát khí trong màn mắt lóe lên, nàng vẫn có thể làm được, ba người liên thủ, hừ, nàng sợ gì chứ.

Thân thể ngã xuống, nam tử dùng roi cũng đã kiểm tra được công lực của Mạc Tinh, lập tức không kịp bảo vệ mình, vận khởi toàn bộ nội lực, trong tay còn thừa lại một nửa cây roi Độc Long, hung dữ vọt tới chỗ Mạc Tinh.

Độc Long phá không, thanh thế kinh người.

Đồng thời, nam tử độc nhãn và cùng thị vệ Trần gia bên cạnh kia vừa thấy, một đao một kiếm liền đâm tới cổ và trái tim Mạc Tinh, vốn là toàn lực ứng phó, dùng sinh mệnh đánh cuộc.

Đây là muốn đồng quy vu tận, Trần gia thật sự không tiếc bất cứ giá nào muốn nàng chết.

Tránh cũng không thể tránh.

Nàng cắn răng, thân hình mãnh liệt lóe lên, chống lại một kiếm kia của thị vệ Trần gia, thân hình xê dịch, nhượng một chút khoảng cách, dùng vai trái đỡ một kiếm về trái tim kia.

Trường kiếm nhập vào cơ thể, máu văng khắp nơi, trường kiếm của Hộ vệ Trân gia thẳng tắp đâm vào vai trái Mạc Tinh, lệch khỏi trái tim của Mạc Tinh, lông mày hộ vệ Trần gia khẽ động, lập tức trở tay muốn rút trường kiếm ra.

Nhưng Mạc Tinh muốn chính là thời điểm trì hoãn này, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, lập tức thấy thân hình Mạc Tinh chẳng những không lùi, ngược lại càng tiến về phía trước, dùng lực đầu vai ngăn cản rút trường kiếm ra, khoảng cách giữa hai người lập tức thu nhỏ lại.

Trường kiếm ngang trời, đâm ra nhanh như tia chớp.

Máu vỡ toang, màu máu đỏ tươi từ trên gáy Hộ vệ Trân gia bắn ra, văng tung tóe lên người Mạc Tinh.

Không kịp xem xét hộ vệ Trần gia vặn vẹo, tiếng roi dài sau lưng xé gió đã đến bên tai, Mạc Tinh đá một cước vào trên người gã, mượn lực thân thể phi tốc ngửa ra sau, thân eo hoàn toàn hướng về sau, dưới chân điểm một chút, thân thể áp xuống mặt đất nghiêng nghiêng bay nhanh về phía trước.

Trường kiếm màu bạc theo nhanh chóng rời khỏi vai nàng, máu tươi lập tức văng khắp nơi, mà Mạc Tinh lại dường như không biết đau là gì, lông mày cũng chẳng nhăn lấy một cái.

Dùng bản thân tổn thương để lấy mệnh của địch, thật ngoan độc.

Roi dài phá không mà đến, dường như đánh tới mũi Mạc Tinh, hung dữ đánh lên thân thể Hộ vệ Trần gia vẫn chưa ngã xuống, chỉ nghe phịch một tiếng nhẹ vang lên, nửa người nam tử Trần gia kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, gãy đôi.

Sức mạnh như thế, nếu như Mạc Tinh chậm một bước...

Không để Mạc Tinh có thời gian suy nghĩ, thân thể dán trên mặt đất vẫn chưa đứng lên, đại đao trên đỉnh đầu gào thét bổ tới, cũng nhanh như tia chớp hung ác bổ xuống đầu nàng, nam tử độc nhãn đã tấn công đến.

Thân thể Mạc Tinh lúc này dường như dán lênmặt đất, vừa thấy thế này không kịp biến chiêu, cắn răng, vung kiếm chống lại cuồng đao này.

Chân khí mạnh mẽ, một thân nội lực của Mạc Tinh toàn bộ ngưng tụ ở cổ tay, trở tay chống lại cuồng đao này.

Kiếm đối với đao, cho tới giờ chưa ai thắng nổi.

"Keng." Một tiếng va chạm sắc nhọn cực kỳ vang lên, trường đao ầm ầm chống lại trường kiếm.

Cuồng đao thế đại, thoáng cái trường kiếm đã bị hung dữ đè ép xuống.

Cổ họng Mạc Tinh ngòn ngọt, năm thành nội lực cũng đấu không lại người này.