"Nếu có, hôm nay ta tạm tha cho hắn một mạng, có hay không?". Mạc Tinh bõng nhiên hét lớn một tiếng, hù đám người kia giật bắn mình, rất nhiều người muốn nói có nhưng dưới ánh mắt lăng lệ ác liệt của nàng, không ai dám mở miệng.
"Không có, một người cũng không có, đã như vầy dựa vào cái gì muốn ta tha mạng cho các ngươi, các ngươi oan, Băng gia ta hơn vạn thân tộc không oan? Hàn Chiêu các ngươi thế nhưng truy cùng gϊếŧ tận, Băng gia chúng ta, một người cũng không còn" Giọng nói phẫn nộ, lại như kiềm chế uất hận nghẹn ngào.
"Nợ máu trả bằng máu." Từ trong kẽ răng Mạc Tinh vang lên từng chữ, lạnh lùng vung tay lên..
Binh lính Đông Hải lập tức tràn vào ra, kéo toàn bộ hoàng tộc Hàn Chiêu ra ngoài, nợ máu, trả bằng máu.
Từ trong hoàng cung Hàn Chiêu lấy được độc U Lam Bích Cách, đây là nàng chuẩn bị cho bọn chúng, kẻ đáng chết, một người cũng không thoát, người nên tha, nàng sẽ không giận cá chém thớt.
Ngày đó khi diệt Băng gia nàng, có lẽ tất cả mọi người ở đây nên nghĩ đến, sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, kẻ gϊếŧ người, cũng sẽ bị gϊếŧ.
Gió lạnh gào thét, năm nay Hàn Chiêu là rất rất lạnh.
Đại hỏa đầy trời, hừng hực diễm lệ nhưng tàn ác.
Hoàng thành Hàn Chiêu tinh mỹ tuyệt luân, dưới đại hỏa ngập trời, dần dần sập đổ, dần dần mờ ảo, biến mất.
Nơi này quá dơ bẩn rồi, để trận đại hỏa này xỏa hủy hết mọi thứ, hủy đi nơi này, thế giới lại thêm một địa phương sạch sẽ.
"liệt tổ liệt tông, hôm nay chúng ta đã báo thù cho mọi người rồi." Băng Vũ Sang dẫn theo ba đường chủ, nhìn lửa đỏ yêu diễm dị ác, nước mắt không ngừng rơi.
"Không, đây chỉ là bắt đầu." Băng Vũ Nguyệt lạnh lùng nhìn, Hàn Chiêu chỉ là con tốt, con cá phía sau mới càng đáng hận.
Hoa Phong Vương, nàng tuyệt đối không buông tha.
Đông Hải, Huyết Sắc đảo.
"Nhanh như vậy đã bị diệt." Minh Dạ nắm trong tay tin tức, cười vô cùng sáng lạn, hắn biết Vũ Nguyệt của hắn rất lợi hại mà.
"Có Hải Thần đồ chỉ đường, chiêu bài Mạc Tinh này, diệt đi Hàn Chiêu là chuyện sớm muộn" Tước Vũ tựa trên mặt ghế cũng rất vui sướиɠ.
Vừa nói xong, thấy Minh Dạ đầu mày đuôi mắt đều là đắc ý, không khỏi cong khóe miệng nói: "Vũ Nguyệt của ngươi ở Đông Hải uy tín tuyệt đối nha, hừ, thấy sắc quên muội"
Mạc Tinh dễ dàng như thế diệt đi Hàn Chiêu, sau này ở Đông Hải nói một câu ai dám không nghe, lại cùng đại ca bất tử của nàng, không phải càng thêm uy tín sao.
Minh Dạ duỗi lưng một cái, cười xinh đẹp, đứng dậy, dường như tự lẩm bẩm: "Ta đây cũng phải tranh thủ, đến lúc đó Nguyệt Nhi trở về, cũng không muốn gặp con mèo bệnh." Vừa nói liền xoay người đi ra ngoài.
Tước Vũ thấy vậy chỉ biết nhìn trời, đại ca này ai cũng không để vào mắt, hiện tại nghe lời như vậy, thê nô như vậy, thực không biết có nên hỏi Băng Vũ Nguyệt phương pháp quản giáo hay không.
Khi bông tuyết rơi tán loạn trong không trung, ở Đông Hải Huyết Sắc thập tam đảo, Âu Dương Húc đứng trước lăng mộ Băng gia, ngẩn đầu nhìn về phía Đông, hướng về Hàn Chiêu.
Một tháng trước Vũ Nguyệt duyệt đủ binh mã, Hàn Chiêu tiến, hiện tại Hàn Chiêu có lẽ đã bị diệt, khóe miệng Âu Dương Húc có chút tự giễu giương lên.
Có thể trách ai, vốn có thể có được thiên hạ, lại tự tìm đường chết, cuối cùng thành như hôm nay có thể oán ai?
Giương tay nhẹ nhàng phủi tuyết phủ trên bia mộ, Âu Dương Húc chậm rãi đi đến ngôi mộ trong rừng, bông tuyết bay xuống đáp trên người của hắn, gần như thành người tuyết.
Hoa Phong đại lục.
"Cái gì, Đông Hải diệt Hàn chiêu rồi?"Nguyên Thần Không ngồi ở cung vàng điện ngọc, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, làm sao nhanh như vậy? Chỉ mới mấy ngày thôi mà.
"Đúng vậy, đây là tin tức thu được từ ba ngày trước, Hàn Chiêu quốc bị diệt, cả triều hoàng tộc một người cũng không lưu." Tể tướng một đầu tóc bạc trầm giọng nói.
Sau khi dứt lời, đại điện vốn nghiêm túc lúc này càng nghiêm túc và trang trọng, cả triều văn võ hai mặt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là khϊếp sợ cùng không dám tin.
"Minh Dạ cũng thật nhanh." Nguyên Thần Không mày kiếm nhẽ nhíu, Minh Dạ mới từ trong tay hắn chạy thoát không bao lâu, cư nhiên trong thời gian ngắn như thế thâu tóm được Hàn Chiêu đại lục, Hàn Chiêu này cũng quá vô dụng đi.
Phải biết, vốn Hàn Chiêu không có Băng gia, một kích cũng không đỡ nổi, nếu không phải hắn rút củi dưới đáy nồi, gϊếŧ Hàn Chiêu Vương, đuổi gϊếŧ thái tử Âu Dương Húc, rối loạn nội bộ Hàn chiêu, muốn từ bên ngoài gϊếŧ chết Hàn chiêu, việc này không phải ngày một ngày hai, Đông Hải có thể nhanh như vậy thâu tóm Hàn Chiêu, công lao phải tính cho hắn một phần.
"Không phải Đông Hải hải vương, là Băng Vũ Nguyệt, là người từng là thiếu chủ của thiên hạ đệ nhất thế gia Băng Vũ Nguyệt, suất lĩnh vạn chiến thuyền của Đông Hải diệt đi Hàn chiêu, gϊếŧ tất cả hoàng tộc.". Khóe miệng tể tướng co rút.