Chương 150

Thẳng tiến, Hàn Chiêu đại lục.

Mùa đông gió bấc, Hàn Chiêu đại lục lúc này lại đang lâm vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, bên trong Hàn Chiêu Vương đã chết. Thái tử sống chết không rõ, Hoàng tộc tranh quyền đoạt vị, bên ngoài hải tặc bốn bể tấn công, mấy chục tòa thành trì có lẽ đã bị chiếm đóng hơn nửa.

Tứ hải hải tặc vốn là loại người cực kỳ hung ác, thủ lĩnh từng phe lại bị hại tại Hàn chiêu, còn bị Hàn chiêu cướp đoạt Hải Thần tượng, thù này có thể không báo sao?.

Bởi vậy, tới chổ nào cướp chổ đó, quét qua nơi nào, nơi đó phải đổ máu, dùng tất cả thủ đoạn tồi tệ, làm dân chúng Hàn Chiêu hoàn toàn lâm vào trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Quân đội triều đình bất lực, tiếng oán than của dân chúng khắp trời đất, không ít địa phương dân chúng tự khởi nghĩa, bạo động bắt đầu, toàn bộ vương triều Hàn Chiêu tràn đầy nguy cơ.

Mà lúc này, Mạc Tinh suất lĩnh vạn chiến thuyền đã đến rồi.

Thế lực Đông Hải há lại bình thường, tứ hải hải tặc sao có thể so sánh, chiến thuyền lướt qua, như voi nghiền kiến, nơi cờ hướng đến, người thấy đều đổ.

Vốn đã loạn thành thế này, Hàn Chiêu hoàn toàn không đủ sức chống cự, khi Mạc Tinh và Lê Xuyên đưa quân vào, một chút phản khán có ít cũng không có, cứ như thế nhao nhao tan tác.

Đông Hải chiến thuyền lướt qua, không nhiễu dân, không đánh cướp, chỉ diệt thế lực của triều đình Hàn Chiêu cùng đám hải tặc tứ hải, cứ như vậy, nhân tâm đắc, nơi trong phạm vi thế lực Đông Hải đánh qua, nội loạn theo thời gian dần trôi qua bình ổn.

Mà vừa lúc này, nhóm người của Băng Vũ Kiếm luôn bí mật hoạt động ở Hàn Chiêu đại lục, đã ở khắp nơi trên Hàn Chiêu tung ra tin đồn, người đến cướp đoạt không phải là ngoại nhân, Đông Hải không phải ngoại nhân, là Băng Vũ Nguyệt, là thiếu đương gia của bọn hắn, của thế gia từng là thiên hạ đệ nhất thế gia tại Hàn Chiêu đại lục, người đến báo thù cho bọn hắn.

Mà cừu nhân của bọn hắn chỉ có hoàng thất, bọn hắn sẽ đối xử tử tế với tất cả dân chúng, tất cả mọi người, đồ vật cũng sẽ không thay đổi, ngoại trừ hoàng thất Hàn Chiêu.

Lời đồn đãi vừa truyền tới, trong tâm ai cũng có vướng mắc, người Hàn Chiêu cho Đông Hải là ngoại nhân lập tức dừng tay lại, hạ đao bỏ cuốc, không còn kháng cự nữa.

Băng Vũ Nguyệt, Băng gia, đó là người Hàn Chiêu, Đông Hải là ngoại nhân, nhưng là Băng Vũ Nguyệt là người nhà.

Lập tức, Mạc Tinh thế như chẻ tre, ngắn ngủn hai mươi ngày, đánh thẳng vào hoàng thành Hàn Chiêu.

Hoàng thành Hàn Chiêu, đô thành tinh mỹ không gì sánh kịp, lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tất cả bình dân đều rất tỉnh táo, bị tứ hải hải tặc tàn sát bừa bãi lâu như vậy, giây phút bọn họ chờ đợi rốt cuộc đã tới, mặc kệ Băng Vũ Nguyệt vì cái gì mà quay về, nhưng lại khiến cho bọn họ bình tĩnh cùng an ổn, vì bọn họ đánh lui hải tặc, bọn họ không có lý do gì phản đối nàng.

Đô thành vẫn tinh mỹ như trước, chỉ là ẩn ẩn bao phủ mây đen.

So với sự bình tĩnh của dân chúng đô thành, Hoàng triều Hàn Chiêu lại loạn cả một đoàn, không ít hoàng tộc muốn thừa dịp hổn loạn rồi trốn, nhưng Băng Vũ Kiếm đã sớm âm thầm quan sát động tĩnh, làm sao để cho bọn hắn thực hiện được nguyện vọng này, thế lực ẩn nấp tuy còn chưa đủ cường đại, nhưng đối phó với mấy hoàng tộc muốn chạy trốn đã đủ rồi.

Phóng ngựa giương roi, Mạc Tinh một thân hỏa hồng cùng Lê Xuyên một thân thiết sắc khôi giáp, dẫn theo binh mã Đông Hải bước vào đô thành tinh mỹ nhất thế gian.

"Không chịu nổi một kích." Lê Xuyên quét mắt nhìn cảnh tưởng trước mắt, chỉ một năm, nơi này tất cả đều thay đổi, nguyên bản đã biết rõ thời điểm này mưu đoạt Hàn chiêu là tốt nhất, thật không ngờ không chịu nổi một kích như vậy, trong mắt Lê Xuyên đều là khinh bỉ.

Hoàng cung xa hoa, hoành tráng mà tinh xảo, tất cả hoàng tộc Hàn Chiêu đều mặt xám như tro đứng giữa, tỏng mắt trừ lo sợ chỉ còn e ngại.

"Tổng cộng bốn ngàn năm trăm ba mươi mốt người, một người cũng không trốn thoát" Băng Vũ Kiếm lạnh lùng nhìn đám người trong đại điện, hướng Băng Vũ Nguyệt nói.

"Vũ Nguyệt, tha cho chúng ta, chúng ta cái gì cũng không biết..."

"Vũ Nguyệt, xin tha mạng..."

Thấy một thân áo giáp đỏ đi vào đại điện, trên đại điện quý tộc Hàn Chiêu nơm nớp lo sợ lập tức tranh nhau cầu tha mạng.

Mạc Tinh nhìn đám người diễn trò trước mắt, trên cao nhìn xuống.

"Lúc Băng gia ta nguy nan, ai đã từng giúp chúng ta nói một câu? Lúc Băng gia phơi thây cửa thành, vứt bỏ ở bãi tha ma, có ai chôn cất được một cỗ thi thể? Có ai vì những người đã khuất của Băng gia ta đốt cháy qua một nén hương? có ai?". Ánh mắt băng lãnh lướt qua từng người từng người một trong đại điện, giọng nói như từ địa ngục vọng về.

Âm thanh bi thương tỏng đại điện lập tức chìm xuống, hai mặt nhìn nhau, run rẩy không ngừng.