Chương 10: Nhận cô làm đồ đệ (1)

“Dựa vào đâu?” Phượng Linh Ẩn hơi híp mắt, lộ ra ánh mắt không rõ ý vị, ngẩng đầu nhìn sang ông lão và hỏi.

Ông lão nghe thế thì cười thành tiếng, sự đắc ý trên mặt dường như thật sự có chiêu bài thuyết phục được Phượng Linh Ẩn, quả nhiên…

“Dựa vào việc ta biết ngươi không phải là Phượng Linh Ẩn thật.”

Phượng Linh Ẩn vừa nghe thế, quả nhiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn ông lão lóe lên ánh sáng đỏ, đây là dấu hiệu của sát niệm.

Có điều đồng thời, cô cũng sinh ra sự cảnh giác.

Mới đầu cô cảm thấy ông lão này không tầm thường, không ngờ ông ta lại biết cô không phải Phượng Linh Ẩn thật sự, vậy thì không tốt.

“Nói, ông là ai?” Giọng nói đầy mệnh lệnh, cực kỳ lạnh lùng, toát ra sự thù địch.

Nhìn thấy Phượng Linh Ẩn thay đổi sắc mặt, ông lão càng thêm đắc ý, nói: “He he! Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là ta không chỉ biết những điều này, ta còn biết ngươi tới từ một…”

Ông ta còn chưa nói ra từ “thời gian khác”, Phượng Linh Ẩn đứng vụt dậy, trên tay lập tức có thêm một sợi dây thừng, tay giơ lên, chiếc roi đánh về phía ông lão.

Ông lão thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng tránh né, chiếc roi bèn sướt qua người ông ta.

Vì vậy, chiếc rơi quất xuống đất, phát ra một tiếng bụp giòn tan, khiến bụi đất bay lên, rõ ràng cái vụt này của Phượng Linh Ẩn đã dùng lực rất lớn.

Nếu nhát roi này đánh vào người, không chết cũng bị thương nặng!

Đây là…

Diệt khẩu!

“Đừng kích động, đừng kích động, có gì từ từ nói, từ từ nói…”

Mắt ông lão trợn lên, vội vàng xua tay.

“Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu…

Cùng lúc này, Tiểu Bạch lập tức nhảy tới trước người Phượng Linh Ẩn, nó sủa dữ dội về phía ông lão, dáng vẻ rất bảo vệ Phượng Linh Ẩn, có vài phần cảm giác muốn lao về phía ông lão.

“Chó trắng nhỏ, ngươi có linh tính đấy, không tệ!” Ánh mắt của ông lão cuối cùng cũng dừng trên người Tiểu Bạch, trong mắt xẹt qua một tia sáng, trêu đùa.

“Gâu gâu gâu gâu…” Rõ ràng là tiếng sủa không vui, Tiểu Bạch dường như không trúng bẫy của ông lão.

Ông lão nhíu mày, cho Tiểu Bạch một ánh mắt không biết tốt xấu.

“Nói, ông biết những cái gì?”

Phượng Linh Ẩn không có tâm tư đếm xỉa ông lão nghĩ thế nào về Tiểu Bạch, cô nhìn chằm chằm ông ta, lạnh lùng mở miệng, nếu ông ta không nói, hoặc có lòng hại cô, cô sẽ không chút do dự mà gϊếŧ ông ta.

“Được… được, ngươi đừng kích động, nghe ta từ từ nói, từ từ nói…” Ông lão bị tiếng quát giận dữ của Phượng Linh Ẩn kéo lại.

“Tên gốc của ngươi là Đường Nguyệt, là sát thủ hàng đầu của giới sát thủ thuộc thế kỷ 21, ngươi có bản lĩnh khống chế thần xà, mà chiếc roi trong tay ngươi là do Huyết Xà của ngươi biến thành.”

“Bởi vì khi ngươi ở thế kỷ 21 giao chiến với kẻ địch, gọi ra Huyết Xà, vậy nên bị trời phạt, linh hồn xuyên tới đây, cuối cùng nhập vào người của Phượng Linh Ẩn.”

Ông lão vừa nói vừa cảnh giác nhìn Phượng Linh Ẩn, ông ta sợ mình không để ý một chút, Phượng Linh Ẩn với tính khí kỳ quặc sẽ lại tập kích ông ta.

Nghe thấy lời của ông lão, Phượng Linh Ẩn sững sờ tới mức trợn to mắt, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh, cảnh giác.

Ông lão này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết những chuyện này? Ông ta có mục đích gì?

Phượng Linh Ẩn nghĩ xong thì hỏi: “Làm sao ông biết?”

“Làm sao ta biết không quan trọng, điều quan trọng là ta không có ác ý với ngươi.” Ông lão nghiêm túc nói.