Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồ ma ma với vẻ mặt kỳ quái.
Hồ ma ma là loại người như vậy sao?
Hồ ma ma chết lặng, quên cả giải thích.
Không phải ma ma già rồi nên phản ứng chậm mà là bị đả kích quá nặng nề: Sao một tiểu thư khuê các có thể nói ra những lời dối trá không có liêm sỉ như vậy chứ?
Bà ta có điên mới chạm vào ngực đại cô nương! Mà thân hình đại cô nương nhỏ bé như vậy thì làm gì có ngực chứ!
Không, vấn đề không phải là có hay không, chẳng lẽ một ma ma quản lý sự vụ được lão phu nhân ưu ái lại làm ra chuyện này?
Trong sự im lặng quỷ dị, Phùng Chanh khóc càng tủi thân hơn: “Dù sao cháu gái cũng là quý nữ, sao lại sỉ nhục cháu như vậy chứ, giết chết cháu đi còn hơn!"
Khóe miệng Ngưu lão phu nhân giật giật.
Phùng Chanh không có khăn tay để lau nước mắt, những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má trắng trẻo: “Nhưng cháu gái nghĩ nếu mình tìm đến cái chết, bà nội biết được sẽ rất đau lòng, cháu không thể làm được những điều bất hiếu như vậy chỉ vì để bản thân mình được thoải mái..."
Ngưu lão phu nhân: "..." Nếu thế thì bà phải cảm ơn cô cháu gái đã có lòng rồi.
Đến lúc này, không nói gì thì thật sự không thích hợp.
Ngưu lão phu nhân đè nén lửa giận cuồn cuộn, trầm giọng hỏi Hồ ma ma: "Hồ ma ma, ngươi làm cái gì vậy?"
Bị ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua, Hồ ma ma quỳ bịch xuống, ngậm miệng nuốt xuống sự thật, cố nén ấm ức nói: “Lúc kiểm tra cho đại cô nương, lão nô vô ý chạm vào, tuyệt đối không phải cố ý, xin đại cô nương thứ lỗi."
Nhị thái thái còn đang nhìn kìa, lỡ như đại cô nương kêu ầm lên là lão phu nhân ép nàng tự tử, vậy thì không thể cứu vãn tình hình.
Chính vì Hồ ma ma là tâm phúc của Ngưu lão phu nhân, nên mới hiểu rõ thứ mà Ngưu lão phu nhân quan tâm nhất.
Bà ta có thể làm gì chứ, chỉ có thể cắn răng nuốt máu thừa nhận.
Ngưu lão phu nhân nhìn về phía Phùng Chanh.
Phùng Chanh biết rằng Ngưu lão phu nhân muốn nàng biết điều mà nhận lời xin lỗi, nhưng nàng cứ cố tình khiến đối phương không được vừa lòng đó.
“Thì ra là Hồ ma ma vô tình đụng phải." Đôi môi anh đào của thiếu nữ nhếch lên, nàng tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Ma ma là người có quyền lực nhất bên cạnh tổ mẫu, lẽ ra không nên như thế..."
Hồ ma ma giơ tay tự tát mình: "Lão nô cũng rất áy náy, không hiểu sao hôm nay lại cẩu thả như vậy..."
Bà ta đã hiểu, nếu hôm nay bà ta không làm ra hành động này thì đại cô nương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Đại cô nương không cần mặt mũi, nhưng lão phu nhân thì cần. Nếu cứ tiếp tục làm mất mặt như này, đại cô nương có bị trừng phạt hay không lại là chuyện khác, nhưng bà ta chắc chắn sẽ không được lợi gì.
Cái tát này coi như bà ta không chấp sự trơ tráo của đại cô nương đi.
Quá sơ suất.
Phùng Chanh vuốt tóc mai của mình ra sau tai, thở dài: "Hồ ma ma cần gì phải làm vậy, về sau chú ý hơn một chút là được."
Hồ ma ma cố nén đau đớn trên mặt, cười gượng: "Lão nô đa tạ đại cô nương đã hiểu cho."
Sau ngày hôm nay, đại cô nương không thể nắm thóp chuyện lão phu nhân ép nàng tự tử, vậy thì đã có lão phu nhân nắn nàng!
Ý muốn của Ngưu lão phu nhân đã thất bại, tâm phúc của bà còn phải âm thầm chịu đựng, bà đương nhiên không vui, nhìn thiếu nữ bẩn thỉu và nói với giọng lạnh lùng: "Cháu về là được rồi, đi tắm rửa thay quần áo trước đi, người ta nhìn thấy bộ dạng này của cháu sẽ chê cười đấy."
Phùng Chanh không nhúc nhích: "Tổ mẫu, mẫu thân cháu ở Di Hinh uyển ạ?"
Ngưu phu nhân nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Từ khi cháu mất tích, mẫu thân cháu đã đổ bệnh, tam thúc của cháu và các huynh trưởng thì đi khắp nơi tìm cháu, hôm nào cũng tối mịt mới về.”
"Vậy cháu gái đi gặp mẫu thân trước."
“Đi đi.” Ngưu lão phu nhân cố kìm nén sự mất kiên nhẫn.
Phùng Chanh khuỵu gối trước Ngưu lão phu nhân và Lưu thị rồi ôm Lai Phúc ra khỏi đường Trường Ninh.
Đường Trường Ninh chợt chìm vào im ắng, Lưu thị ngượng ngùng cười: "Đại cô nương trở về là chuyện vô cùng tốt, con dâu sẽ bảo phòng bếp tối nay làm thêm vài món ăn."
"Tùy con."
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Ngưu lão phu nhân, Lưu thị biết điều mà xin lui.
Ngay khi Lưu thị rời đi, Ngưu lão phu nhân kiềm chế hỏi Hồ ma ma: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khi hai người vào phòng bên?"
Hồ ma ma kìm nén bực bội trong lòng, nghẹn ngào nói: “Lão nô vừa mới nhẹ nhàng nhắc nhở đại cô nương tự tử để giữ lấy sự trong trắng, con mèo hoang đã nhào vào mặt lão nô, sau đó đại cô nương chạy luôn ra ngoài."
Ngưu lão phu nhân tức run lên, phẫn nộ nhìn tâm phúc của mình nói: "Đi bôi thuốc đi, bộ dạng thế này thì ra ngoài thế nào được."
Hồ ma ma ngượng ngập đáp.
“Còn nữa, sáng mai hãy loan tin đại cô nương trốn thoát khỏi tay kẻ bắt cóc về nhà.” Ngưu lão phu nhân nói thêm.
Khi Phùng Chanh rời khỏi đường Trường Ninh, nàng thấy một thiếu nữ mặc đồ hồng đang vội vã chạy về phía này.
Chân nàng hơi khựng lại, rồi nàng lại vội vàng tiến lên chào đón.
Người đó là tam muội Phùng Đào.
Phủ Thượng thư có tổng cộng ba cô nương, nhị cô nương Phùng Mai là người nhị phòng, tam cô nương Phùng Đào là thứ nữ của đại phòng. Mẹ ruột của Phùng Đào vốn là nha hoàn hồi môn của đại thái thái Vưu thị, đã qua đời vì bệnh tật từ nhiều năm trước rồi, Phùng Đào được Vưu thị nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.
Chớp mắt một cái, Phùng Đào đã đi tới gần nàng, ôm lấy Phùng Chanh khóc: "Đại tỷ!"
Lai Phúc nép mình trong vòng tay của Phùng Chanh vẫn còn hoang dã, nó rất cảnh giác khi người lạ đến gần, nó cào vào ngực tiểu cô nương một cái.
Tiểu cô nương đột nhiên lùi lại phía sau, choáng váng nhìn xuống vạt áo bị xé toạc.
Phùng Chanh xoa đầu Lai Phúc cảnh cáo, gọi thiếu nữ đã trắng bệch mặt một tiếng tam muội.
Khi còn là Lai Phúc, nàng nghe tin người ta nói đại thái thái của Phùng phủ mắc bệnh qua đời nên đã tìm cách chạy về nhà. Khi đó, trong phủ treo đồ trắng khắp nơi, quan tài của mẫu thân đặt ở trong Di Hinh uyển, ngoài huynh trưởng đau lòng gần chết ra, thì trong mắt những người còn lại chỉ có ý khinh thường.
Những người đó cho rằng mình đã che giấu rất kỹ, nhưng lại khó tránh khỏi toát ra một chút ý nghĩ thực sự. Nhưng họ không biết rằng có một con mèo đang lặng lẽ quan sát họ khi không có ai xung quanh.
Ban đầu nàng cho rằng chính việc mình “bỏ trốn” đã khiến mẫu thân bị người khác coi thường nên nàng chỉ biết trốn trong Di Hinh uyển nhìn những người đó ra vào mà lòng đau đớn không nói nên lời.
Nhưng sau đó rất nhanh, nàng đã cảm thấy kỳ lạ: Tam muội không xuất hiện ở đây.
Tam muội không có lý do gì mà không xuất hiện khi mẫu thân mất.
Nàng nghi ngờ tìm kiếm xung quanh và vô tình biết được nguyên nhân từ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con nhị thẩm: tam muội đã chết rồi.
Nhị thẩm nói: “Từ nay về sau con là cô nương duy nhất trong nhà rồi, con phải tranh giành đi lên."
Phùng Mai mím môi nói: "Mẹ yên tâm, dù con gái mẹ có cố gắng đến đâu cũng sẽ không làm được những chuyện tai tiếng như chuyện Phùng Chanh bỏ trốn với người khác và Phùng Đào lén lút gặp gã sai vặt."
Nghe hai mẹ con nhị thẩm nói, nàng biết được tam muội lén lút gặp gã sai vặt bị người khác phát hiện nên tự tử, vì đích nữ bỏ trốn với người khác, sau đó thứ nữ lại lén lút gặp gã sai vặt, thế nên mẹ bị bà nội trách mắng vì không dạy được con, bà đã thắt cổ tự tử ngay đêm đó.
Phủ Thượng thư phủ cần thể diện, chuyện của đại cô nương còn chưa lắng xuống, nên đương nhiên chuyện tam cô nương lén lút gặp người hầu phải giữ kín như bưng, nguyên nhân đại thái thái chết cũng bị đẩy cho bệnh tật.
Vưu thị đã bị ốm sau khi Phùng Chanh mất tích, lý do cũng có sẵn luôn rồi.
Phản ứng đầu tiên của Phùng Chanh khi nghe lén cuộc trò chuyện của hai mẹ con Lưu thị là không thể tin được.
Người khác không biết tâm tư Phùng Đào, nhưng nàng lại biết, tam muội đã có người trong lòng, sao có thể lén lút gặp gã sai vặt trong phủ.
Kể từ đó, nàng đã nhiều lần lẻn vào Phùng phủ để tìm ra sự thật nhưng nàng không thể giải thích được những nghi ngờ. Nha hoàn của tam muội bị đánh chết vì chủ tử gặp tai tiếng, những tiểu nha hoàn bị chuyển đi các nơi khác cũng không hay biết gì.
“Đại tỷ..." Giọng nói nhẹ nhàng kéo Phùng Chanh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Phùng Chanh nhìn Phùng Đào, khẽ thở dài.
Người trong lòng tam muội chính là người đó, Lục Mặc.