Chương 7: Phùng Đào

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồ ma ma, vẻ mặt cổ quái.

Không ngờ Hồ ma ma lại là người như thế này!

Hồ ma ma trợn mắt há mồm, nhất thời ngớ người ra không kịp giải thích gì.

Mà không phải do Hồ ma ma phản ứng chậm, mà là do tin tức đến tai bà quá mức chấn động, một tiểu thư khuê các như này mà có thể không cần mặt mũi mà nói dối ra nhường này được à?

Bà có điên mới đi sờ ngực một cô nương, mà đại cô nương thân thể bé tí như kia nào có miếng ngực nào?

Không đúng, đây không phải là vấn đề có hay không, bà một quản sự ma ma được lão phu nhân hết mực tin tưởng, sẽ làm ra cái chuyện khác người như vậy sao?

Không khí an tĩnh quỷ dị, chỉ có Phùng Chanh càng khóc càng uỷ khuất:

“Tôn nữ tốt xấu gì cũng là đại gia quý nữ, để ta phải chịu uỷ khuất đến vậy, không bằng bắt ta đi chết cho xong đi”

Ngưu lão phu nhân khoé miệng giật giật.

Phùng Chanh không dùng khăn lau nước mắt, nước mắt tuỳ ý chảy thành dòng theo má nàng:

“Tôn nữ đã từng tưởng tượng ra nếu con tự tử, tổ mẫu mà biết hẳn sẽ rất thương tâm, ta cũng không thể vì mình thống khoái mà bất hiếu với tổ mẫu được”

Ngưu lão phu nhân: “...” Nói vậy bà còn phải biết ơn sự hiếu thuận của cháu gái à?

Lúc này nếu không nói gì thì cũng không ổn!

Ngưu lão phu nhân đè xuống sự bực dọc trong lòng, trầm giọng hỏi Hồ ma ma:

“Hồ ma ma, đã có chuyện gì xảy ra?”

Hồ ma ma bị ánh mắt sắc bén quét qua, quỳ bịch xuống đất, chân tướng đến miệng cũng phải nuốt xuống, uất nghẹn mà nói:

“Lão nương lúc kiểm tra cho đại cô nương đã không cẩn thận đυ.ng phải, tuyệt không phải cố ý, xin đại cô nương tha thứ cho lão nô ạ!”

Nhị thái thái còn đang nhìn chằm chằm, lỡ như đại cô nương ồn ào làm lớn chuyện lão thái thái bắt nàng tự tử, vậy thì không còn cách nào cứu vãn.

Chính là bởi vì Hồ ma ma là tâm phúc của Ngưu lão phu nhân, nên mới hiểu rõ Ngưu lão phu nhân để ý nhất là gì!

Còn có thể làm gì được nữa, giờ chỉ có thể cắn răng mà nhận thôi!

Ngưu lão phu nhân nhìn về phía Phùng Chanh.

Phùng Chanh sao có thể không biết Ngưu lão phu nhân nghĩ gì, nhưng nàng càng không muốn bà được như ý.

“Hoá ra là do lão ma ma vô tình đυ.ng phải…” Môi anh đào của thiếu nữ khẽ nhếch, nàng tỏ ra hơi ngạc nhiên:

“Ma ma là người có quyền nhất bên cạnh tổ mẫu, lẽ ra không nên thế!”

Hồ ma ma giơ tay tự tát mình mấy cái: “Lão nô cũng rất áy náy, không hiểu sao hôm nay lại bất cẩn như vậy?”

Bà ta bây giờ đã hiểu, nếu bà ta hôm nay không làm điều này, chắc chắn đại cô nương cũng sẽ không cho qua cho bà.

Đại cô nương không cần mặt mũi nhưng lão phu nhân thì cần, nếu cứ tiếp tục làm mất mặt như này, đại cô nương có bị trừng phạt hay không là một chuyện, nhưng bà chắc chắn sẽ không được lợi gì!

Cái tát này coi như bà ta không chấp nhặt sự trơ tráo của cô nương đi!

Quá sơ suất rồi!

Phùng Chanh vuốt tóc mai mình ra sau, thở dài nói:

“Hồ ma ma cần gì phải làm vậy, sau này cẩn thận hơn là được!”

Hồ ma ma nén đau đớn trên mặt, cố nặn ra nụ cười nói:

“Lão nô đa tạ đại cô nương thông cảm”

Qua hôm nay, đại cô nương sẽ không thể nói lung tung chuyện lão phu nhân ép nàng tự tử được, nếu có chắc sẽ bị ngài ấy nắn thẳng!

Ý đồ của Ngưu lão phu nhân thất bại, tâm phúc còn phải ngậm đắng nuốt cay mỉm cười, trong lương tất nhiên không vui chút nào, nhìn thiếu nữ đa mưu lạnh lùng nói:

“Nếu đã về, ngươi cứ về thay quần áo trước đi, đừng để người ngoài thấy lại chê cười”

Phùng Chanh bất động: “Tổ mẫu, mẫu thân con vẫn ở Di Hinh Uyển chứ?”

Ngưu lão phu nhân nhìn nàng, thản nhiên nói: “Từ lúc ngươi mất tích mẫu thân ngươi liền trở bệnh, tam thúc ngươi cùng các huynh trưởng đi khắp nơi tìm ngươi, lần nào cũng đêm khuya mới về”

“Tôn nữ xin phép đi thăm mẫu thân trước”

“Đi đi”

Phùng Chanh cúi đầu chào với Ngưu lão phu nhân cùng Lưu thị rồi ôm Lai Phúc rời khỏi Trường Ninh Đường.

Bên trong Trường Ninh Đường nhất thời im ắng, Lưu thị lúng túng cười phá vỡ bầu không khí căng thẳng:

“Đại cô nương trở về là chuyện tốt, để con dâu bảo phòng bếp làm thêm vài món ăn”

“Con đi đi”

Thấy lão phu nhân lộ ra mệt mỏi, Lưu thị thức thời cáo lui.

Chờ Lưu thị đi khỏi, Ngưu lão phu nhân quay đầu hỏi Hồ ma ma:

“Khi các ngươi vào trong gian phòng kia đã xảy ra chuyện gì?”

Hồ ma ma kìm nén uất ức trong lòng, nhỏ giọng nói:

“Lão nô đã uyển chuyển nhắc nhở đại cô nương tự vẫn để bảo toàn trong sạch, vậy mà con mèo hoang kia lại nhảy bổ vào mặt lão nô, sau đó đại cô nương liền chạy ra ngoài”

Da mặt Ngưu lão phu nhân run run, nhìn tâm phúc của mình tức giận nói:

“Nhanh đi bôi thuốc đi, bộ dáng này sao còn ra ngoài đường được nữa?”

Hồ ma ma ngượng ngùng gật đầu.

“À, nhớ đem chuyện đại cô nương dũng cảm đào thoát từ trong tay người què truyền ra” Ngưu lão phu nhân gọi với lại.

Phùng Chanh đi ra khỏi Trường Ninh Đường, một đoạn liền thấy một thiếu nữ mặc trang phục hồng phấn chạy về phía này.

Bước chân nàng chậm lại rồi đi đến.

Người chạy đến là tam muội - Phùng Đào.

Phủ Thượng Thư có tất cả ba vị cô nương, nhị phòng là nhị cô nương Phùng Mai, thứ nữ đại phòng là tam cô nương Phùng Đào. Mẹ đẻ của Phùng Đào vốn là nha hoàn hồi môn của của đại thái thái Vưu thị, nhiều năm trước đã vì bệnh mà qua đời, vậy là Phùng Đào được nuôi dưỡng bên cạnh Vưu thị.

Chớp mắt Phùng Đào đã đến gần, khóc lóc ôm lấy Phùng Chanh:

“Đại tỷ!”

Lai Phúc nằm trong lòng Phùng Chanh dã tính vẫn còn, vô cùng cảnh giác với người xa lạ, cào một phát về phía ngực tiểu cô nương.

Tiểu cô nương lùi lại, cúi đầu nhìn vạt áo bị cào rách mà sững người.

Phùng Chanh vuốt đầu trấn an Lai Phúc, lo lắng nhìn về phía tam muội sắc mặt trắng bệch.

Khi nàng vẫn còn là Lai Phúc, từng nghe qua tin đại thái thái qua đời, cố gắng dùng mọi cách để chạy về nhà. Khi đó Phủ Thượng Thư khắp nơi treo khăn trắng, quan tài mẫu thân được đặt ở Di Hinh Uyển, trừ huynh trưởng vô cùng đau lòng ra, trong mắt người khác chỉ toàn có khinh thường.

Những con người kia tự cho là bản thân che giấu tốt tâm tư, nhưng một chút bản chất thực sự vẫn vô tình bộc lộ ra, bọn họ cũng không biết rằng, có một con mèo vẫn luôn lặng lẽ nhìn bọn họ.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng chuyện nàng “bỏ trốn” đã khiến mẫu thân bị coi thường, có miệng nhưng không thể nói khiến nàng đau đớn không nguôi, chỉ có thể trốn vào Di Hinh Uyển nhìn người ra ra vào vào.

Nhưng rất nhanh nàng rất nhanh phát hiện ra điều bất thường, đó là tam muội chưa bao giờ lộ mặt.

Mẫu thân qua đời tam muội lại không xuất hiện thì thật không có đạo lý.

Nàng mang nghi hoặc của bản thân đi tìm nàng ấy khắp nơi, lại vô tình nghe được nguyên nhân từ cuộc đối thoại của mẹ con Nhị Thẩm: tam muội chết.

Nhị Thẩm nói:

‘Về sau chỉ có một mình con là cô nương trong phủ này, con cần phải mạnh mẽ lên”

Phùng Mai quệt miệng:

“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi người có như thế nào cũng không làm ra được mấy chuyện như Phùng Chanh bỏ trốn cùng người khác hay Phùng Đào có tâm tư với gã sai vặt như kia đâu”

Như vậy từ cuộc đối thoại của mẹ con Nhị Thẩm, nàng biết được tam muội đã tự vẫn vì bị người khác phát hiện tâm tư của mình cùng gã sai vặt, bị tổ mẫu trách mắng là người không có giáo dưỡng, tối đấy liền treo cổ tự vẫn.

Cái Thượng Thư Phủ cần là thể diện, chuyện của đại cô nương còn chưa lắng xuống, chuyên tam cô nương lén lút tư thông cùng hạ nhân tất nhiên sẽ bị giấu nhẹm đi, nguyên nhân cái chết của đại thái thái liền đổ hết cho bệnh vì u sầu.

Vưu Thị đúng thực sự bị ốm ngay sau khi Phùng Chanh mất tích, ngay cả lý do cũng sẵn có luôn.

Phùng Chanh nghe lén cuộc đối thoại của mẹ con Lưu Thị, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Tâm sự thiếu nữ người ngoài không thể nào biết được, nhưng nàng lại biết, tam muội sớm đã có người trong lòng, làm sao có thể tư thông với gã sai vặt được chứ?

Sau đó nàng mấy lần lẻn vào Phùng Phủ tìm hiểu chân tướng, nhưng vẫn không biết được gì.

Nha hoàn thân thích với tam muội bởi vì chủ tử có tai tiếng nên bị đánh chết, những nha hoàn khác thì được đuổi đến những nơi khác không biết gì.

“Đại tỷ” Âm thanh mềm mại kéo suy nghĩ của Phùng Chanh trở lại thực tại.

Phùng Chanh nhìn Phùng Đào, khẽ thở dài.

Người trong lòng tam muội kia, là Lục Mặc!