Chương 10: Tại sao lại thả lôi điện xuống đánh nàng?

Thôn Linh Phúc ở dưới chân núi Bát Tiên Sơn, giờ đang là mùa xuân, hôm nay thời tiết tương đối tốt. Cho dù đã là buối chiều, ánh mặt trời vẫn rất rạng rỡ, càng khiến nơi đây đẹp như một bức họa, cỏ xanh tươi mát, hoa dại khắp nơi, nước suối thanh triệt trong vắt đến độ có thể nhìn thấy mấy hòn đá nhỏ dưới đáy.

Lam Yến Trầm cuộn ống quần, cầm cọc gỗ đứng ở trong lòng nước, tập trung tinh thần nhìn suối nước lưu động.

Ôn Ngọc Nhuyễn ngồi trên mặt cỏ cách hắn không xa, trong tay cầm quả dại màu tím, như là một con mèo lười biếng, gặm rồi lại gặm.

Chờ đến khi nàng gặm xong quả dại, Lam Yến Trầm đã xiên được ba con cá từ dưới nước.

Cũng không biết Tiểu Đậu Nha này vận khí sao lại tốt như thế? Có người ở đây xiên cá cả một buổi sáng, có thể xiên được ba con đã là không tồi rồi.

Đem hột quả vứt bỏ, Ôn Ngọc Nhuyễn từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc khăn nhỏ sạch sẽ xoa xoa tay, đứng dậy, ngừng thở đi về phía Lam Yến Trầm.

Lam Yến Trầm nghiêm túc xiên cá, tựa hồ không có chú ý đến thân ảnh nho nhỏ đang dần dần tới gần mình.

Ôn Ngọc Nhuyễn đứng yên ở phía sau Lam Yến Trầm nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, khóe môi nhẹ nhàng nghoéo một cái.

Chậm rãi vươn tay, khi mà nàng định đẩy Lam Yến Trầm vào nước, kết quả cái ý niệm này vừa mới hiện lên, bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên giăng kín mây đen, chỉ nghe một tiếng “ ầm”.

Một đạo sấm sét từ không trung rơi xuống, hướng thẳng đến chỗ Ôn Ngọc Nhuyễn.

Lam Yến Trầm đầu tiên thấy được tia sấm sét kia, hắn cơ hồ không suy nghĩ mà xoay người, ôm Ôn Ngọc Nhuyễn phía sau quay đi.

Cùng lúc đó, tia sấm sét kia liền dừng đúng chỗ Ôn Ngọc Nhuyễn từng đứng, khiến mặt đất nơi đó lõm xuống một cái hố thật sâu.

Lại nói sau khi sấm sét rơi xuống, bầu trời lại trở về như cũ.

Nếu không phải cái hố sâu kia còn ở đó, Ôn Ngọc Nhuyễn còn tưởng mình gặp ảo giác. Nàng yên lặng nhìn qua cái hố to kia, lại cạn lời nhìn lên ông trời.

Lão cẩu Thiên Đạo này có ý tứ gì? Tại sao tự nhiên lại thả lôi điện xuống đánh nàng?!

“Ngươi không sao chứ?” Lam Yến Trầm rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hài tử, vừa rồi cũng bị sấm sét kia dọa sợ, sắc mặt không tốt lắm.

Nếu không phải vừa rồi hắn phản ứng mau lẹ, hắn không dám tưởng tượng sấm sét kia nện vào người Ôn Ngọc Nhuyễn sẽ thế nào.

Ôn Ngọc Nhuyễn ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đẩy Lam Yến Trầm qua một bên, té ngã lộn nhào trên mặt đất rồi đứng lên.

Trời ơi, nàng lại bị Tiểu Đậu Nha kia chiếm tiện nghi!!

Bất quá, vừa rồi lôi điện kia rốt cuộc là chuyện như thế nào? Là trùng hợp sao?

Lam Yến Trầm cũng từ mặt đất đứng lên, thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngọc Nhuyễn đen lại không nói lời nào, mày nhẹ nhàng nhíu lại: “Ngươi bị dọa đến rồi đúng không? Chúng ta về nhà đi.”

Ôn Ngọc Nhuyễn cứng quai hàm: “Ai nói ta bị dọa tới? Ngươi tiếp tục ở chỗ này xiên cá đi, ta đi vào rừng tìm kiếm quả dại!”

Nói xong, nàng liền xoay người chạy nhanh vào trong rừng.

“Không nên đi quá xa.”

Thanh âm thanh triệt của Lam Yến Trầm truyền đến từ phía sau, Ôn Ngọc nhuyễn không quay đầu lại mà phất phất tay với hắn, rồi một mực chạy tới rừng cây nhỏ.

Chạy đến khi vào chỗ sâu trong rừng, Ôn Ngọc Nhuyễn mới dừng lại.

Đến khi xác định được bốn bề vắng lặng, nàng dựa lưng vào gốc cây đại thụ ngồi xuống, đang chuẩn bị từ nhẫn không gian lấy ra một đồ vật, bỗng nàng cảm giác được một cỗ sát khí truyền tới từ sau lưng.

Ôn Ngọc Nhuyễn theo bản năng quay đầu lại, đôi mắt tức khắc sáng ngời.