“Không, thϊếp phải bảo vệ Kì Nhi!” Giang phu nhân đột nhiên đứng dậy, nói chắc như đinh đóng cột: “Thϊếp tuyệt đối không cho phép kẻ nào hại đến Kì Nhi! Dù hắn biến thành bộ dáng như thế nào thì cũng là nhi tử của thϊếp. Lão gia có thể nhẫn tâm không lo cho hắn, nhưng hắn chính là miếng thịt rơi xuống từ người thϊếp, thϊếp tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”
Nói đến cuối, Giang phu nhân gần như banh họng mà hét lên.
Ầm ĩ xong, bà ta che mặt khóc, chạy ra khỏi phòng.
Ôn Ngọc Nhuyễn thấy Giang phu nhân chạy ra ngoài liền đứng dậy, thi triển khinh công nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Vừa vặn lại đáp xuống trước mặt Giang phu nhân, ngăn cản cước bộ của bà ta.
Giang phu nhân nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn từ trên trời rơi xuống, đơ ra một lúc, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Ôn Ngọc Nhuyễn phất tay về phía mình, một mùi hương kì lạ xâm nhập vào mũi bà ta.
Hít sâu vào một hơi, thần sắc Giang phu nhân có hơi hoảng hốt, khi lại lần nữa nhìn về phía Ôn Ngọc Nhuyễn, ánh mắt đã trở nên nhu thuận ngoan ngoãn.
“Đưa ta đến gian phòng nào đấy không có người làm phiền.” Ôn Ngọc Nhuyễn chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói với Giang phu nhân.
Giang phu nhân gật gật đầu, thần sắc cung kính nói: “Mời đi theo ta.”
Giang phủ rất lớn, nhưng hạ nhân lại không quá nhiều, bởi vì trị an ở thôn Linh Phúc trước giờ đều rất tốt, dù đêm ngủ không đóng cửa cũng sẽ không có trộm, thế nên hộ viện Giang phủ cũng chỉ mời hai người trông cửa lớn, Ôn Ngọc Nhuyễn đi theo Giang phu nhân, trên đường đi đều không đυ.ng phải ai.
Tới sương phòng trong hậu viện, Ôn Ngọc Nhuyễn để Giang phu nhân ngồi trên ghế, bản thân sau đó cũng chuyển một cái ghế khác đến ngồi trước mặt bà ta: “Ta có vài câu muốn hỏi ngươi, phải trả lời thành thật.”
Giang phu nhân đã trúng hương nghe lời của Ôn Ngọc Nhuyễn, thế nên bây giờ đối với nàng chính là nói gì nghe nấy, vội vội vàng vàng gật đầu, bộ dạng mặc người xâu xé.
“Rốt cuộc Giang Kì bị ai cắn?” Ôn Ngọc Nhuyễn lạnh nhạt nhìn Giang phu nhân, chậm rãi hỏi.
Hai chữ Giang Kì, khiến cho ánh mắt vốn đang đờ đẫn của Giang phu nhân trong chốc lát liền dậy sóng, dường như bà ta biết mình không được nói về chuyện liên quan đến nhi tử, đáy mắt hiện ra vài phần giãy dụa.
Ôn Ngọc Nhuyễn thấy vậy không khỏi nhướng mày.
Nàng tự tay điều chế hương nghe lời, nên biết uy lực của nó lớn nhường nào.
Theo lý mà nói, Giang phu nhân này hiện giờ là con rối của nàng, nàng hỏi cái gì, Giang phu nhân đều sẽ quy quy củ củ đáp cái đấy.
Nhìn kiểu này, Giang phu nhân quả thật yêu thương nhi tử thật lòng, đến nỗi dù đã bị hương nghe lời mê hoặc tâm trí vẫn cố bảo vệ hắn trong vô thức.
Giang phu nhân đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn không kháng cự được sức kiểm soát của hương nghe lời phải mở miệng.
“Bị lão thái gia của Giang gia cắn.”
“Cụ thể mọi chuyện như thế nào, ngươi kể kĩ càng lại cho ta nghe.” Ôn Ngọc Nhuyễn hơi ngồi thẳng người lại.
Đại khái khoảng nửa canh giờ, Giang phu nhân đã khai báo rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này.
Hoá ra, lão thái gia của Giang gia, cũng chính là gia gia của phụ thân Giang Kì - Giang Nguyên, sinh tiền từng làm quan trong Kinh thành, nhưng sau đó do vài chuyện ngoài ý muốn mà không thể không từ quan, mang theo người nhà đến thôn Linh Phúc định cư.
Giang Nguyên sinh tiền nhậm chức ở Thông Thiên Giám, có hiểu một ít về thuật trộm mộ*, từng đào không ít mộ, lén lút tích trữ được không ít của cải.
(*) Nguyên văn là phễu ngược (倒斗), bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết《Ma thổi đèn》của Thiên Hạ Bá Xương, cũng từng được đề cập đến trong《Đạo mộ bút ký》. Hình dáng của các ngôi mộ ngày xưa tương tự như kim tự tháp đảo ngược, là hình cái phễu, vì vậy phễu ngược tức là lật một phần mộ lên.
Hiện nay mặc dù Giang gia đã sa sút nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, ở cái thôn nhỏ nghèo đói này vẫn tương đối sung túc. Chỉ đáng tiếc, đệ tử đời sau Giang gia của Giang Nguyên không ai có chí cầu tiền, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, dần dần tài lực Giang gia không còn được như trước nữa. Giang Nguyên sớm đã dự đoán được viễn cảnh của Giang gia sau này, chỉ sợ sau khi mình chết, con cháu đời sau của ông ta sẽ phải chịu đói chịu khổ, thế là ông ta đã tự thiết kế cho mình một lăng mộ, định là sau khi chết sẽ đem một phần của cải bảo vật còn thừa của mình vào trong mộ, hơn nữa còn thiết lập trận pháp chú thuật, nếu Giang gia thật sự cùng đường bí lối có thể vào mộ lấy bảo vật, nhưng tuyệt đối không được lấy nhiều, mỗi năm chỉ được lấy hai thứ.