Chương 35: Hài tử kén ăn sẽ không cao lớn

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn cái đùi thỏ trong bát, ngẩng đầu nhìn Lam Yến Trầm.

“Ta không thích ăn thịt thỏ.” Lam Yến Trầm nhẹ giọng nói.

“Hài tử kén ăn sẽ không cao lớn.” Ôn Ngọc Nhuyễn trịnh trọng nói, sau đó tiếp tục ăn đùi thỏ.

Lam Yến Trầm: "..."

Cả Kiều thị và Ôn Tư Viễn đều tò mò liếc nhìn Lam Yến Trầm.

Họ nhớ rằng Yến Trầm không phải là một người kén ăn, trước đây họ đã ăn thỏ rừng và lần nào cũng ăn rất nhiều.

Sau bữa cơm tối, gia đình hàn huyên một lúc, tán gẫu về vụ án đám gà trong làng và tai họa ở nhà họ Giang.

Vấn đề về đàn gà giờ đã trở thành một vụ án đi vào ngõ cụt, không có manh mối nào khác ngoại trừ chiếc lông chim trĩ hoang mà Ôn Ngọc Nhuyễn nhặt được. Nhưng hiện tại, rắc rối với cương thi của nhà họ Giang còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vụ án đàn gà, giờ nó đã gần như lan rộng khắp thôn Linh Phúc, khiến mọi người hoảng sợ.

Ôn Tư Viễn cố ý giải thích giúp Ôn Ngọc Nhuyễn về chuyện xảy ra ở nhà họ Giang ngày hôm nay, sau khi Kiều thị và Ôn Ngọc Tu nghe xong đều kinh ngạc hơn là sợ hãi.

“Ngọc Nhi, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy, trước tiên phải chạy đi.” Trong mắt Kiều thị, Ngọc Nhi của bà là một tiểu cô nương thanh tú, làm sao có thể chiến đấu với con cương thi gϊếŧ người đó.

“Mẫu thân nói rất đúng, Ngọc Nhi, lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa.” Ôn Ngọc Tu lo lắng nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn: “Tuy rằng ngươi hiện tại có chút kỹ năng, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ.”

Lam Yến Trầm trầm ngâm nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, trong mắt hiện lên tia sáng như thủy tinh trong đêm đen.

Ôn Ngọc Nhuyễn tinh tường cảm nhận được ánh mắt của đối phương, nhướng mày nhìn thẳng Lam Yến Trầm.

Lúc nàng ngước mắt lên, Lam Yến Trầm cụp mắt xuống, hàng lông mi đen dày che đi tia sáng kỳ lạ trong mắt hắn.

Ôn Ngọc Nhuyễn thấy Lam Yến Trầm cúi đầu, chăm chú suy nghĩ, nàng nói với Kiều thị và Ôn Ngọc Tu: “Mẫu thân và đại ca đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt cho chính mình."

"Ngọc Nhi tự biết cân nhắc mà.” Ôn Tư Viễn đưa tay lên, vỗ nhẹ vào vai Kiều thị, ra hiệu bảo bà đừng lo lắng nữa.

“Chàng cũng gan lắm.” Nghĩ đến việc Ôn Tư Viễn và Giang Kì ở gần nhau, Kiều thị không khỏi run lên: “Người nhà họ Giang không tốt bụng lắm. Bọn họ thực sự không quan tâm đến sống chết của người khác.”

“Phụ thân, sáng mai phụ thân và trưởng thôn đi thỉnh giáo âm dương sư sao?” Ôn Ngọc Tu hỏi Ôn Tư Viễn.

Ôn Tư Viễn gật đầu: "Ngọc Tu, mấy ngày nay đừng lên núi, cứ ở nhà đi."

Ôn Ngọc Tu cũng cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, ngay lập tức gật đầu và nói: “Vậy ta sẽ ở nhà, bảo vệ mẫu thân, Ngọc Nhi và Yến Trầm.”

Màn đêm dần tối, vạn vật im phăng phắc.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.

Con đường vắng vẻ vang lên tiếng bước chân. Dưới ánh trăng, một cái bóng nhỏ hiên ngang tiến vào thôn Linh Phúc.

Ánh trăng soi rọi khiến bộ lông xinh đẹp của nó càng thêm rạng rỡ. Đó chính là con chim trĩ đã tấn công Ôn Ngọc Nhuyễn trong rừng.

Con chim trĩ bay vào thôn Linh Phúc và chạy về hướng nhà họ Giang.

Cùng lúc đó, tại Giang gia.

Giang Viên ngoại nằm nghiêng, mặt trắng như tờ giấy.

“Lão gia, chàng nghĩ Kì Nhi nên làm gì? Tối nay Lý Trường sẽ đến, ngày mai hắn sẽ dẫn âm dương sư đến nhà chúng ta. Bọn chúng sẽ đối phó với Kì Nhi của chúng ta.” Giang phu nhân ngồi bên cạnh giường, lấy khăn tay lau nước mắt rồi nói với Giang Viên ngoại.