Ôn Ngọc Tu nghĩ không ra chuyện gì đang xảy ra, bất quá hắn cũng không tiếp tục cố chấp đào sâu về chuyện này nữa, nhìn đống hỗn độn trong chuồng gà, xoa mi tâm rồi nói: "Ngọc nhi, Yến Trầm, hai người các muội đi tiền viện đi, ta dọn dẹp nơi này một chút”.
Ôn Ngọc Nhuyễn và Lam Yến Trầm cùng nhau đến tiền viện, vừa vặn nghe được tiếng Liễu Đại Trụ đang kể khổ cùng Ôn Tư Viễn và Kiều Thị.
“Ôn Lang Trung, ngươi nói đây rốt cuộc là tên điên nào làm! Nhà ta tổng cộng nuôi hai con gà trống lớn như thế, giờ vào mùa đông thì phải làm sao? Ta cũng mang gà đến thị trấn để bán và đổi một số lương thực khác nữa.” Liễu Đại Trụ uể oải nói.
Ôn Ngọc Nhuyễn nghe được, ánh mắt trầm xuống.
Xem ra không chỉ là gà nhà nàng bị hại.
"Liễu đại thúc, chẳng lẽ chỉ có gà của hai nhà chúng ta bị hại sao?" Ôn Ngọc Nhuyễn đi tới trước mặt Liễu Đại Trụ, ngước mắt nhìn hắn hỏi.
Liễu Đại Trụ nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn trước mặt, chỉ cảm thấy nàng trắng nõn mềm mại giống như phúc oa đi ra từ trong tranh tết, thần sắc không khỏi nhu hòa xuống, thở dài nói: "Không chỉ có gà nhà chúng ta đâu, gà trống trong thôn chúng ta đều gặp họa, bị nhổ sạch lông, chết rất thảm.”
“Đúng rồi, Ôn Lang Trung, hiện tại mọi người đều đến nhà Lý Trưởng thương lượng chuyện này, ngươi có đi không?” Liễu Đại Trụ nói xong, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Ôn Tư Viễn.
"Ta phải đến Giang Viên gia một chuyến. Nương tử, nếu không nàng đi nhà Lý trưởng một chuyến?” Ôn Tư Viễn nhìn về phía Kiều Thị hỏi.
Kiều thị gật đầu: "Vậy để thϊếp nấu xong bữa sáng liền đi.”
Bữa sáng rất giản dị, bình thường chính là cháo gạo, bánh mì ngô còn có dưa muối, nhưng bởi vì Ôn Ngọc Nhuyễn cùng Lam Yến Trầm còn đang phát triển thân thể, cho nên mỗi buổi sáng Kiều Thị đều cố gắng nấu cho hai người bọn họ một quả trứng gà.
Cho dù bữa sáng đơn giản như vậy, Ôn Ngọc Nhuyễn vẫn thích thú thưởng thức.
Kiếp trước nàng thật sự đã ăn hết mỹ vị nhân gian, hầu như bữa nào cũng là sơn hào hải vị, thậm chí đã từng ăn qua những con yêu quái hiếm thấy, nhưng những món ngon đó đều không có hương vị “mẫu thân”.
Ôn Ngọc Nhuyễn cũng không nhớ rõ, có bao nhiêu bữa cơm mẫu thân nàng lại làm hoành thánh, chiên đồ ăn...
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lam Yến Trầm liền đến lớp học ở trong thôn, Ôn Ngọc Tu như thường lệ lên núi săn thú, đã đến mùa đông, cần phải chuẩn bị nhiều lương thực hơn.
Kiều thị muốn đến nhà Lý trưởng, Ôn Tư Viễn lo lắng Ôn Ngọc Nhuyễn một mình ở nhà, liền hỏi nàng có muốn cùng đến nhà Giang Viên ngoại hay không.
Ôn Ngọc Nhuyễn vốn là không muốn đi cùng Ôn Tư Viễn, nàng vừa hay có thể thừa dịp một mình điều tra chuyện chim trĩ quấy phá kia, nhưng bỗng nhiên huyết mạch nàng nóng lên, nhìn sang Ôn Tư Viễn, thế nhưng phát hiện giữa ấn đường của ông phát ra hắc hồng khí. Rõ ràng chính là điềm báo tai họa huyết quang, liền gật đầu, đáp ứng cùng ông đi tới nhà Giang Viên ngoại.
Lúc này, gia viên Giang Viên ngoại đã lâm vào trong một mảnh sầu vô cùng ảm đạm, bầu không khí trở lên rất ngưng trọng.
Bệnh tình của Giang Kỳ lại nặng thêm.
Giang Viên ngoại đứng ở bên giường, nhìn Giang Kỳ đang co ro dưới mền, thân quấn ba bốn lớp mền, đôi mắt già nua gần như rơi lệ.
"Ta lạnh quá, lạnh quá..." Giang Kỳ quấn mình như một cái bánh chưng lớn, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm kêu lạnh.
Bếp than trong phòng đã cháy kha khá, nhiệt độ gần như giữa trưa mùa hè, Giang phu nhân đứng bên cạnh Giang Viên ngoại, y phục trên người đều đã bị mồ hôi thấm ướt, bà vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa nhìn Giang Kỳ vừa hỏi: “Nhi tử của ta, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, sao lại biến thành cái dạng..."
Trạng thái của Giang Kỳ nhìn qua kém hơn ngày hôm qua rất nhiều. Cả khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc lộ ra màu tro tàn, giống như sắc mặt người chết.