Chương 26: Giúp ta giáo huấn tra nam

“Công tử ….” Âm thanh quỷ dị, u ám của nữ oán linh theo sương mù bay tới, giống như vừa khóc vừa cười, cảm giác như có một bàn tay lạnh lẽo vừa vuốt qua sau gáy.

Nếu như là người bình thường, sớm đã bị dọa cho vỡ gan vỡ mật.

Nhưng mà, Lam Yến Trầm lại lộ ra một nụ cười tuấn mĩ, một tay cầm đèn, tay còn lại nắm chặt thành quả đấm: “Lại muốn ăn đánh đúng không?”

“Không dám, không dám” Nữ oán linh không dám tìm đường chết, nhanh chóng hiện thân, nó cầm ô, một mặt cười lấy lòng nói với Lam Yến Trầm: “Công tử, người ta lần này mời ngài qua đây, không phải vì muốn ngài đánh ta mà cầu xin ngài giúp ta giáo huấn một tên tra nam.”

Lam Yến Trầm rất hài lòng với thủ đoạn dạy dỗ mấy người Phùng thị ngày hôm qua của nữ oán linh, tâm trạng không tệ, hắn nói với nữ quỷ: “Trực tiếp nói cho ta cần phải làm gì?”.

“Công tử, không dám giấu ngài, tướng công ta thường xuyên đánh đập ta, lúc còn sống hắn đã đánh ta bị bầm dập mặt mũi, sau khi ta chết rồi hắn vẫn không biết kiềm chế bản thân. Muốn nhờ công tử nặng tay giáo huấn cho hắn một trận.” Nữ oán linh trên mặt tràn đầy phẫn hận nói, có chút thấp thỏm nhìn về phía Lam Yến Trầm: “Chỉ có điều, linh hồn của hắn là oán linh cao cấp, thực lực cũng không yếu. Công tử, ngài xem có cần thêm phù chú hoặc đại loại như vậy đến phụ trợ?”

Nữ oán linh trước khi chết cũng nghe qua, những người tu tiên lợi hại đều sử dụng phù chú hoặc trận pháp, mặc dù tiểu công tử trước mắt thực lực cường hãn, nhưng để đối phó với oán linh cấp cao lợi hại như vậy cũng không thể hai tay trống trơn trực tiếp xử lý đi.

“Không cần, ngươi hiện tại có thể đưa ta đi tìm hắn.” Lam Yến Trầm xua tay nói: “Nhanh lên, thời gian của ta có hạn.”

Nữ quỷ cũng không còn gì để nói, nó đành phải dẫn Lam Yến Trầm hướng về phần mộ sâu bên trong.

Trong khu mộ có rất nhiều ngôi mộ vô danh, những nấm mồ san sát nhau, phía trên cỏ mọc lan tràn, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa bay đến bay đi trên các phần mộ. Âm khí trầm trọng phả vào mặt, cuộn lên một trận gió lạnh không biết từ đâu mà đến, lạnh đến mức xương cốt con người cũng phát run, xuyên qua quần áo Lam Yến Trầm, dính trên người hắn.

Lam Yến Trầm giơ tay lên phủi phủi, hàn khí trên người hắn nhanh chóng bị đánh tan, sau đó ung dung bước theo nữ oán linh đến phía trước một ngôi mộ hoang.

Khác với những nấm mộ tập hợp gần đó, nấm mộ này xung quanh lại trống không, âm khí trầm trọng đã tiêu diệt hết toàn bộ sinh vật xung quanh, đến cả những cây cỏ cứng đầu cũng không thể nào bén rễ, khiến cho nấm mộ màu xám nhìn vô cùng hoang tàn.

“Công tử, chính là chỗ này.” Nữ oán linh dường như rất sợ hãi chủ nhân của nấm mộ, nó rụt rụt cổ, kinh hãi nói.

“Ân, Khanh nhi, ngươi đang gọi ai là công tử?” Đột nhiên, từ trong nấm mồ truyền đến giọng nói gầm thét như kinh lôi. Trong phút chốc, trời đất biến sắc, mây mù bốc lên ùn ùn, che khuất đi ánh trăng chiếu xuống, khiến cho toàn bộ khu nghĩa địa bị mây mù nuốt chửng.

“Tướng công...” Nữ oán linh Khanh nhi sợ hãi rùng mình. Nhìn thấy một đám khói nhầy nhụa từ trong nấm mồ chui ra, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một dáng người cao to lực lưỡng.

Đó là một đàn ông trung niên thô lỗ, hắn phải cao hơn 2 mét, cơ bắp trên người từng khối từng khối như những khối đá, giống như một tòa sắt thép đứng trước mặt Khanh nhi, khuôn mặt sớm đã bị thối rữa, những con giòi chui qua chui lại trên miệng mà mũi hắn, theo động tác hắn đứng dậy rơi xuống trên đất.

“Tiện nhân không biết tuân thủ nữ tắc nhà ngươi, không lẽ tên này là tiểu bạch kiểm ngươi mới tìm được?” Nam oán linh dùng đôi mắt đυ.c ngầu nhìn Lam Yến Trầm, thấy vẻ mặt lạnh lùng khinh thường của hắn, lửa giận không khỏi bốc lên ngút trời nói: “Tiểu tử thối, vẻ mặt ngươi là thế nào, xem lão tử diệt ngươi thế nào.”

Nam oán linh giơ tay lên vẫy vẫy, một trận cuồng phong đột nhiên quét đến, lượn một vòng trên không trung, hướng về phía mặt Lam Yến Trầm mà đến.