Chương 25: Đi đến nghĩa địa ở cuối phía tây thôn

“Được, được, chúng ta sẽ không đi.” Giang Viên ngoại vội vàng xoa dịu Giang Kỳ. Ông nhanh chóng hỏi Ôn Tư Viễn: “Ôn đại phu, ai mà không biết y thuật của ngươi còn lợi hại hơn đại phu trong thành, vẫn là xin ngươi giúp đỡ! Hay là thế này, ta trước tiên đưa cho ngươi 5 lượng bạc, làm tiền chữa trị.”

5 lượng bạc đối với hộ dân bình thường mà nói chính là một khoản tiền rất lớn.

Thấy Giang Kỳ bất lực nhìn chính mình, Ôn Tư Viễn vẫn là mềm lòng, nhớ tới lời của Ôn Ngọc Nhuyễn, ông liền nói: “Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức. Có điều, ngân lượng thì không cần, làm phiền Giang Viên ngoại lấy ngân lượng đem đổi thành lương thực vận chuyển đến nhà ta là được.”

“Ôn đại phu, nhà ngươi cần nhiều lương thực như vậy để làm gì?” Giang Viên ngoại kỳ lạ hỏi.

“Không phải gần đây trong nhà có thêm người sao, cần phải chuẩn bị vẹn toàn mới được” Ôn Tư Viễn tùy tiện tìm một lý do đáp.

Cả nhà họ đều tin tưởng vào lời Ngọc nhi nói, nhưng những người khác chưa chắc đã tin. Vì vậy những gì Ngọc nhi mơ thấy, ông không có ý định nói cho người khác biết.

“Được, Ôn đại phu, ngày mai ta sẽ cho gia đinh chuyển lương thực đến nhà ngươi.” Giang Viên ngoại nhanh chóng đồng ý.

Ôn Tư Viễn nghe xong liền nhẹ thở ra một hơi. Sau đó, ông bắt đầu thử trị liệu cho Giang Kỳ.

Thời gian trôi nhanh, sau khi kết thúc bữa tối, Ôn Ngọc Nhuyễn một mình trở về phòng.

Ôn Ngọc Nhuyễn giả vờ hôm nay lên núi tìm dược liệu quá mệt, nói muốn đi ngủ sớm, nhưng thật ra là muốn đi tu luyện.

Dùng chút linh lực ít ỏi trong cơ thể tạo một kết giới vững chắc xung quanh phòng mình, Ôn Ngọc Nhuyễn khoanh hai chân ngồi trên giường, dựa theo phương pháp tu luyện ở kiếp trước, tập trung vào đan điền, từ từ hấp thụ linh lực giữa trời và đất.

Phương pháp tu tiên không đơn giản chỉ là gia tăng linh lực trong cơ thể, mà còn là một quá trình cường hóa thân thể.

Mặc dù nàng sẽ không lặp lại những sai lầm ở kiếp trước, từ bỏ người thân và bước vào con đường tu tiên, nhưng nàng vẫn cần phải có đầy đủ thực lực để có thể bảo vệ gia đình.

Theo từng hơi thở linh lực trong thiên địa không ngừng bị nàng chiếm đoạt, Ôn Ngọc Nhuyễn đóng lại đôi mắt hắc bạch. Dù không có gió thì mái tóc dài phía sau vẫn không ngừng lay động trong không khí.

Những hạt sương linh lực màu nhạt được Ôn Ngọc Nhuyễn tách ra từ trong không khí, hóa thành những sợi khí nhỏ như sợi tóc, hòa với hơi thở chui vào trong cơ thể Ôn Ngọc Nhuyễn, cùng với sự dẫn dắt của nàng, dần dần mở rộng kinh mạch trong cơ thể.

Kinh mạch mỗi lần được khai thông, lại truyền đến một trận đau xuyên tim.

Bước đầu tiên trong quá trình tu tiên chính là khai thông kinh mạch, quá trình này cực kỳ thống khổ, đời trước nàng đã thất bại nhiều lần, cuối cùng được sư phụ giúp đỡ mới có thể thành công.

Kiếp này nàng muốn tự mình làm.

Cố gắng chịu đựng đau đớn, khi Ôn Ngọc Nhuyễn khai thông kinh mạch, trên cơ thể nàng không ngừng chảy ra mồ hôi, có thể mờ mờ nhìn thấy trong mồ hôi còn lẫn thêm dòng khí bẩn màu đen, đó chính là tạp chất làm tắc nghẽn kinh mạch của nàng.

Ôn Ngọc Nhuyễn rất thích quá trình tu luyện, theo thời gian lưu động, nàng cũng tìm lại được cảm giác khoan khoái khi tu luyện ở kiếp trước, cùng với đó nàng đã hoàn toàn đắm chìm vào tu luyện, hoàn toàn không chú ý đến hiện tại đã là đêm khuya.

Trời càng ngày càng tối, đã nửa đêm.

Nhà nhà trong thôn Linh Phúc đều đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có gian phòng nhỏ của Lam Yến Trầm được mở ra từ phía trong.

Trên mặt Lam Yến Trầm không hề nhìn thấy một chút buồn ngủ nào, hắn nhẹ nhàng đánh mắt một vòng xung quanh, sau khi xác định không đánh động đến bất kỳ ai, liền cầm theo một chiếc đèn l*иg hướng về nghĩa địa ở cuối phía tây thôn mà đi.

Toàn bộ người chết ở thôn Linh Phúc đều được mai táng ở khu đất này. Lúc này, ánh trăng phủ xuống ánh sáng nhàn nhạt, trong không khí phủ kín một tầng sương mù ẩm ướt cơ hồ che khuất hết tầm mắt.

Lam Yến Trầm đi xuyên qua sương mù, tiến sâu vào phía trong khu mộ. Rõ ràng cảm nhận được một trận âm khí đang hướng phía sau lưng hắn bay tới.