“Nương, ta muốn uống canh gà. Ta đói bụng.” Vương Đại Hoa vừa nhắc tới gà, bà liền nhớ tới mùi vị món canh gà, bụng lại âm thầm réo lên.
Phùng thị chẳng lẽ lại không nghĩ muốn uống canh gà? Bà ta dùng chân đá xéo Vương Đại Hoa, nói: “Một đại cô nương khuê các lại tham ăn như vậy, về sau ngươi như thế nào tìm được nhà chồng? Canh gà không có, lão nương hiện tại chỉ có rượu vàng, ngươi uống không?”
“Nương!” Vương Đại Hoa biết rượu vàng trong miệng nương nói là cái gì, sắc mặt lập tức tối sầm: “Không có canh gà thì không có đi, ngươi nói ta làm gì?”
Phùng thị liền mặc kệ Vương Đại Hoa, lúc này bụng nhỏ của bà ta căng đến khó chịu, cần phải đi giải quyết một chút, bà ta xốc chăn lên, miễn cưỡng đi ra khỏi ổ chăn ấm áp, xỏ hài vào bước ra ngoài.
Đi vào phía trong nhà xí, Phùng thị vừa mới cởi bỏ tiết khố ngồi xổm xuống, trên trán bà ta liền chảy xuống một giọt chất lỏng sền sệt.
Theo bản năng nàng vươn tay sờ sờ cái trán, Phùng thị sờ đến một mảnh ướt dính, bà ta đưa tay ra trước mắt mình, dựa vào ánh trăng mà nhìn, đôi mắt như không thể tin được, đột ngột trừng lớn, thân thể cũng bắt đầu run lên.
Là máu là màu máu, đỏ đến gai mắt!
Ngay sau đó, lại là vài giọt chất lỏng sền sệt giống nhau nhỏ xuống, toàn bộ đều rơi trên đầu Phùng thị, thậm chí còn có một giọt rơi lên mí mắt bà ta, lại theo mí mắt chảy vào trong mắt.
Phùng thị theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy khắp người toàn là máu, cũng tại thời điểm bà ta ngẩng đầu, nháy mắt liền cứng đờ cả người.
Không khí dường như bị đình chỉ, Phùng thị như một con cá sắp chết, bắt đầu thở hổn hển, tròng mắt gần như bật ra khỏi hốc, nhìn khuôn mặt được phản chiếu trước mắt mà vô cùng hoảng sợ.
Thay vì nói là mặt người, không bằng nói nó giống khuôn mặt của một cái xác chết, vô cùng thê thảm.
Gương mặt như bị người dùng dao đâm xuyên qua, lại để ở trong nước ngâm mấy ngày mấy đêm, cuối cùng sưng tấy thối rữa nhìn không ra hình dạng gì, đặc biệt là trên mặt, chính xác là đôi mắt, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen như mực, một con giòi trắng tức khắc bò ra từ hai lỗ thủng, rơi thẳng vào cái miệng còn đang há ra của Phùng thị
“Buổi tối tốt lành, ngươi đã ăn gì chưa?” Phùng thị cũng không biết vì cái gì mà chính mình có thể nhìn thấy biểu cảm tươi cười trên gương mặt đã hoàn toàn thối rữa kia, nàng chỉ có thể dùng gương mặt hoảng sợ, thét chói tai mà đáp lại câu hỏi.
“A! Ngươi còn chưa có ăn đúng không? Ta đây liền mời ngươi ăn vậy!” Gương mặt kia vừa nói xong, Phùng thị liền cảm thấy từ phía sau lưng có một bàn tay hung hăng mà đẩy bà ta một phen, bà ta căn bản đã sợ hãi tới mức chân đã mềm nhũn, cả người không còn một chút sức lực, lúc này một đầu liền trực tiếp rơi vào trong hố xí.
Hố xí đã rất lâu rồi chưa được đào, Phùng thị há hốc mồm, thét chói tai ngã vào trong, phát ra một tiếng “tùm” vang dội.
Vương Đại Hoa ở trong phòng, nghe thấy Phùng thị thét chói tai, nàng sợ tới mức vội vàng từ trong phòng chạy ra.
Vừa mới bước chân ra khỏi nhà, nàng liền thấy Phùng thị đang đưa lưng về phía mình, đứng ở trong sân không hề nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
“Nương, ngươi đứng ở đây làm gì?” Vương Đại Hoa vừa đi tới chỗ Phùng thị, vừa hỏi: “Vừa rồi nương thét cái gì vậy? Dọa ta sợ tới giật mình.”
“Ngươi xem ánh trăng hôm nay có đẹp không?” Phùng thị ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời, mỉm cười hướng Vương Đại Hoa hỏi.
Vương Đại Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng: “Cũng đẹp a, ánh trăng vừa tròn lại vừa lớn. Nương, chúng ta mau vào phòng đi.”
“Ngươi đỡ ta đi, chân ta vừa rồi trong nhà xí ngồi xổm đến tê rần rồi.” Phùng thị nói, đem tay đưa Vương Đại Hoa.
Vương Đại Hoa nhìn Phùng thị liếc mắt một cái, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Phùng thị, nụ cười trên khóe môi nhìn thế nào cũng có chút âm trầm không thể giải thích được, nàng cảm thấy nương dường như có chỗ nào đó không đúng nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, vươn tay đỡ lấy cánh tay Phùng thị.