Chương 20: Đáng tiếc chính mình không có duyên với con gà

“Thuận tiện nhặt được ở trên đường.” Lam Yến Trầm đáp.

Ôn Tư Viễn, Ôn Ngọc Tu, Ôn Ngọc Nhuyễn, Kiều thị: “…”

Nhặt?

Một con thỏ hoang béo như vậy, cho dù có đến sau núi tìm cũng khó, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm trang này của Lam Yến Trầm, bọn họ khó mà nghi ngờ lời hắn nói.

Lam Yến Trầm thấy mọi người im lặng nhìn mình, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ càng nghiêm túc hơn: “Thật sự là ta nhặt được, lúc nó chạy nhanh thì đυ.ng phải đùi của ta.”

Nói xong, hắn khom người dùng tay lật ống quần lên, chỉ thấy trên cẳng chân trắng nõn kia có một vết bầm, hẳn là vừa nãy bị con thỏ kia đυ.ng phải.

Nếu việc này được người khác nói ra, đó sẽ là chuyện vừa hoang đường vừa buồn cười, nhưng từ trong miệng Lam Yến Trầm nói ra, mấy người Kiều thị đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Ôn Ngọc Nhuyễn híp mắt nhìn Lam Yến Trầm, trong mắt hiện lên ánh sáng người khác không thể nhìn thấu.

Kỳ lạ.

Mệnh cách của Tiểu Đậu Nha này nàng thế nhưng không thể nhìn thấu?

Theo lý thuyết, nếu vận khí của hắn tốt đến nghịch thiên thì quanh người phải có ánh sáng điềm lành, nhưng nàng nhìn vận số hắn mấy lần cũng chỉ thấy một mảnh sương mù?

Nếu như thế, cho dù nàng không có cách nào nhìn thấy vận số trên người hắn thì cũng không nên thấy cái gì chứ, đằng này lại chỉ thấy một mảnh sương mù trắng xóa.

Tình huống như này là lần đầu tiên nàng gặp được.

Nhưng nếu chỉ nhìn tướng mạo của Lam Yến Trầm cũng đủ thấy Tiểu Đậu Nha này mệnh cách không tầm thường, sau này lớn lên tuyệt đối không phải vật trong ao.

Ôn Ngọc Tu đứng bên cạnh Ôn Ngọc Nhuyễn thấy nàng ngốc nghếch nhìn chằm chằm Lam Yến Trầm, bèn khom lưng bế nàng lên nói: “Ngọc Nhi, hôm nay đại ca lên núi bắt được hai con gà rừng. Nếu ngươi thích ăn thịt thỏ, ngày mai ta lại lên núi đảm bảo sẽ bắt được một con thỏ hoang càng to càng béo cho ngươi ăn.”

Lúc này Ôn Ngọc Nhuyễn mới phục hồi tinh thần, cười tươi gật đầu.

Lam Yến Trầm nghe thấy lời Ôn Ngọc Tu, ánh mắt giật giật, nhưng cũng chỉ trong chốc lát rồi lại trở về bình tĩnh.

“Được rồi, đừng đứng hết ở đây, mau vào trong nhà ăn cơm đi.” Kiều thị đi đến bên cạnh Lam Yến Trầm nhận lấy thỏ hoang trong tay hắn: “Yến Trầm, ngươi đi rửa tay đi.” Lam Yến Trầm gật đầu.

Mọi người ở bên nhau hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm chiều, rất giống tưởng tượng của Ôn Ngọc Nhuyễn, cảm giác thật tốt đẹp, cho dù hiện tại nàng vô cùng ghét Lam Yến Trầm, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng.

Nửa đêm.

Phùng thị bây giờ chẳng có chút buồn ngủ nào, ngồi trên giường vuốt tóc, thở dài liên tục.

Vương Đại Hoa ở bên cạnh bị tiếng thở dài của mẫu thân mình ồn ào không thể ngủ được.

“Nương, chúng ta sẽ phải bồi thường cho Ôn gia mười con gà thật à?”

“Đánh rắm! Không bao giờ có chuyện đó.” Phùng thị nói mà không cần suy nghĩ.

Bắt bà ta bồi thường tới mười con gà, so với cắt thịt bà ta còn đau hơn, tuyệt đối sẽ không bồi thường!

“Vậy vì sao mẫu thân không ngủ được?” Vương Đại Hoa cho rằng nương nàng muốn bồi thường cho Ôn gia mười con gà mới không ngủ được.

“Ta đang đau lòng hai mươi con gà kia!” Trong bóng đêm, biểu tình Phùng thị dữ tợn như ác quỷ: “Đều là do con nha đầu đê tiện Ôn Ngọc Nhuyễn kia làm hỏng việc tốt của chúng ta, nếu không Ôn gia sẽ phải bồi thường cho chúng ta hai mươi con gà! Hai mươi con gà đó! Chúng ta sẽ ăn được bao lâu?!”

Nghĩ đến việc mình lỡ mất hai mươi con gà, tâm can Phùng thị khó chịu như mèo cào, vẫn luôn chảy máu.