“Phùng thẩm thẩm, chẳng lẽ ngươi đem gà giấu ở trong bếp ư?” Ôn Ngọc Nhuyễn sắc mặt bất động đứng một chỗ, thanh âm non nớt mềm mại dễ nghe, nhưng vào đến tai Phùng thị, lại là tà tính nói không nên lời: “Cho nên ngươi mới không dám cho Đại Hoàng nhà ta vào nhìn một cái?”
Chân tướng bị Ôn Ngọc Nhuyễn nói toạc ra, trong lòng Phùng thị nhảy lộp bộp mấy cái, sau lưng liền đổ mồ hôi lạnh.
Bà ta không thể tưởng tượng được nhìn về phía Ôn Ngọc Nhuyễn.
Con nha đầu chết tiệt này sao lại tà khí như vậy? Nàng làm sao mà biết gà được cất giấu trong phòng bếp chứ?!
Lưu miệng rộng ghé dưới tường thấp nghe Ôn Ngọc Nhuyễn nói như vậy, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý. Lại nhìn phản ứng của Phùng thị có chút quá mức kịch liệt, liền trêu đùa Phùng thị nói: “Tiểu nha đầu Ôn gia nói cũng có chút đạo lý. Vương gia tẩu tử, ngươi cứ cho con chó kia vào bếp nhìn mấy cái cũng được.”
“Ta nhổ vào! Sự tình nhà lão nương khi nào đến lượt Lưu miệng rộng nhà ngươi tham gia vào?” Phùng thị hướng đến chỗ Lưu miệng rộng phỉ nhổ, vẻ mặt ghét bỏ mà mắng: “Ngươi có công phu quản chuyện nhà lão nương, không bằng quản tốt chính mình. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà đến cả tức phụ cũng chưa lấy được, cái đồ vô duyên ngu xuẩn.”
Lưu miệng rộng bị Phùng thị chọc vào chỗ đau nhất, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, nhưng hắn cũng không muốn cùng một nữ nhân đấu võ mồm, đành phải nhịn xuống, tiếp tục ghé vào đầu tường xem.
Nhưng trong lòng hắn hy vọng Đại Hoàng có thể ở trong phòng bếp lục soát được gà, đến lúc đó để xem người đàn bà này có thần sắc như thế nào?
“Được, Đại Hoàng nhanh lên.” Ôn Ngọc Nhuyễn thấy sắc trời ngày càng tối, nàng còn nghĩ về sớm một chút để cùng phụ mẫu ăn cơm chiều, đây mới là việc quan trọng nhất bây giờ của nàng.
Đại Hoàng thấy Phùng thị cản đường nó, cũng bực mình, hung ác kêu một tiếng, mở miệng rộng liền muốn cắn chân Phùng thị.
Phùng thị thấy Đại Hoàng thực sự dám há mồm cắn bà ta, sợ tới mức vội vàng trốn sang bên cạnh, trong miệng còn không quên kêu to: “Chó Ôn gia cắn người rồi! Chó Ôn gia cắn người rồi!”
Bởi vì lúc trốn không có để ý kĩ dưới chân, Phùng thị liền dẫm phải một mảnh trống không, thân thể không chịu khống chế nghiêng về phía trước, ngã thẳng vào vũng bùn.
Lam Yến Trầm vừa mới bước vào cửa Vương gia đã thấy một màn này.
Hắn chỉ liếc nhìn Phùng thị một cái, liền đi tới bên cạnh Ôn Ngọc Nhuyễn, thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngọc Nhuyễn treo lên nụ cười đắc ý, nhẹ giọng hỏi: “Gà tìm được rồi?”
Ôn Ngọc Nhuyễn cằm hướng về phía phòng bếp: “Đại Hoàng tiến vào phòng bếp tìm rồi, hẳn là rất nhanh có thể tìm được.”
Nàng vừa dứt lời, trong phòng bếp liền truyền đến tiếng gâu gâu của Đại Hoàng và tiếng hét chói tai của Vương Đại Hoa.
“Đó là gà nhà ta! Con súc sinh này mau nhả ra cho ta!”
Phùng thị nghe được thanh âm Vương Đại Hoa, cũng không rảnh lo tay chân ngã đau, từ mặt đất bò dậy liền chạy vào phòng bếp.
Đúng lúc này, Đại Hoàng trong miệng ngậm một bao giấy dầu, từ trong bếp chạy ra, theo sau là Vương Đại Hoa.
“Con súc sinh này, ta muốn đánh chết ngươi!” Vương Đại Hoa kêu gào về phía Đại Hoàng, gậy gỗ trong tay hung hăng đánh tới chỗ nó.
Phùng thị thấy trong miệng Đại Hoàng ngậm bao giấy dầu quen thuộc, trong mắt liền không chứa nổi ai, cũng nổi điên giống Vương Đại Hoa nhào về phía Đại Hoàng, đem nó kẹp ở giữa.
“Đại Hoàng, nằm xuống!” Ôn Ngọc Nhuyễn ra lệnh một tiếng, Đại Hoàng ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Sau đó, chỉ nghe một tiếng phịch, gậy gỗ trong tay Vương Đại Hoa liền hung hăng đánh vào đầu Phùng thị.