Chương 17: Vừa ăn cướp vừa la làng

“A!” Phùng thị phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, mắt trợn trắng, thân thể nện mạnh trên mặt đất, đau đến không ngừng run rẩy.

“Nương ơi!” Vương Đại Hoa gào khóc lên, nàng ta cũng không lo bắt Đại Hoàng nữa, vội vàng chạy đến bên người Phùng thị, duỗi một tay sờ.

Thật là một cái gia hỏa! Trên đầu Phùng thị sưng thành một cục to đùng, ước chừng một nắm tay trẻ con!

Phùng thị hai mắt tối sầm, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.

“Đại Hoàng, mau tới đây.” Ôn Ngọc Nhuyễn thấy Đại Hoàng chạy về phía mình, duỗi tay nhận lấy bao giấy dầu kia.

Lúc nãy trong viện xôn xao đã hấp dẫn tới không ít thôn dân ghé vào đầu tường xem náo nhiệt, trong đó Lưu miệng rộng duỗi cổ dài nhất, mắt thấy cánh tay trắng nõn của Ôn Ngọc Nhuyễn mở bao giấy dầu ra, bên trong lộ ra nửa con gà.

Thấy một màn như vậy, các thôn dân bừng tỉnh đại ngộ.

Phùng gia kia chỉ có một con gà mái già, nguyên lai là hai mẹ con nhà họ thèm ăn nên gϊếŧ gà ăn, còn muốn giá họa cho Ôn gia!

“Ha hả, làm ra động tĩnh lớn như vậy, thì ra cuối cùng là vừa ăn cướp vừa la làng!” Lưu miệng rộng khinh thường trào phúng, báo thù vừa rồi bị Phùng thị chèn ép.

“Không phải, không phải như thế…” Vương Đại Hoa sợ tới mặt mũi trắng bệch, vội vàng phủ nhận.

“Ngươi còn dám giảo biện?” Ôn Ngọc Nhuyễn nâng lên khóe môi, con ngươi thanh thấu kia sáng như đuốc, khí thế bức người: “Mọi người đều thấy được, là nhà ngươi vu hãm cho nhà ta, dựa theo ước định, các ngươi phải xin lỗi mẫu thân ta, bồi thường cho nhà ta mười con gà.”

Mắt phượng của Lam Yến Trầm sâu như vực không đáy, hắn nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn ngạo nghễ như là một con khổng tước, lời nói ra với hai mẹ con Phùng thị lại là: “Trong vòng ba ngày, hãy đem mười con gà đến nhà của chúng ta.”

“Các ngươi, các ngươi chờ đó cho lão nương, chuyện này ta sẽ không để yên!” Phùng thị hai mắt đau đớn, tức muốn hộc máu rống giận.

Nhìn bộ dáng tức giận của Phùng thị, khóe môi đỏ hồng của Ôn Ngọc Nhuyễn nở một nụ cười lạnh, đang muốn tiến lên.

Lại không ngờ, cánh tay liền bị Lam Yến Trầm giữ chặt.

“Vừa rồi ta ra đây, từ xa đã thấy Ôn thúc cùng Ôn đại ca đều đã trở lại…” Lam Yến Trầm còn chưa nói xong, liền thấy Ôn Ngọc Nhuyễn mặt mày sáng ngời.

“Chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi lại không nói sớm! Đại Hoàng, chúng ta về nhà thôi!” Ôn Ngọc Nhuyễn cao hứng đến không khép miệng được, lần này không cần Lam Yến Trầm túm tay, chính nàng liền nhảy nhót kéo Đại Hoàng về nhà.

“Đứng lại! Ngươi quay lại đây cho ta!” Phùng thị không buông tha hét lên.

Bà ta còn chưa kịp đuổi theo, Lam Yến Trầm liền dừng lại, quay đầu nhìn bà ta một cái thật sâu, sâu như hồ nước, không thấy điểm cuối.

Phùng thị dưới ánh mắt này không thể nào che giấu, giống như ném chuột sợ vỡ đồ, ngưng lại động tác đuổi theo Ôn Ngọc Nhuyễn.

Ánh mắt Lam Yến Trầm làm bà ta nổi da gà, trong lòng run rẩy. Làm sao một tiểu hài tử lại có ánh mắt lạnh người như vậy?

Lưu miệng rộng cùng các thôn dân khác cũng đã tản đi hết, Vương Đại Hoa nằm liệt dưới đất khóc rống lên, chỉ có nàng chú ý đến ánh mắt của Lam Yến Trầm.

Lam Yến Trầm không nói gì, đi ra khỏi cửa Phùng thị.

Vừa mới ra tới đại môn Phùng gia, Lam Yến Trầm còn chưa đi tới Hạ gia, một thân ảnh mờ mịt như gió đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn.

Trong lúc nhất thời gió lớn nổi lên, hoàng hôn tản ánh sáng trên mặt đất đi chỗ khác. Quanh thân Lam Yến Trầm giống như bị đóng băng, toát ra khí tức âm lãnh đến tận xương, lan từ mắt cá chân hắn đến toàn thân.

Đồng thời, bên tai Lam Yến Trầm vang lên tiếng cười của nữ nhân, thanh âm ghê tai giống như là móng tay xẹt qua lưu li vậy.