“Đúng vậy, còn dư lại nửa con, ngày mai chúng ta lại ăn.” Phùng thị nói.
Trong nhà chỉ còn dư lại một nửa con gà kia, bà ta đương nhiên không thể một lần ăn hết sạch được, phải lưu trữ từ từ ăn.
“Nương, ngày mai nhà chúng ta cũng nấu canh gà đi, ta muốn uống canh gà.” Vương Đại Hoa vẻ mặt thèm nhỏ dãi nói.
Phùng thị trừng mắt nhìn Vương Đại Hoa một cái, vừa định mắng nàng là quỷ tham ăn đầu thai, kết quả còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được một giọng nữ thanh triệt non nớt vang lên trong viện.
“Trong nhà có người không?”
Phùng thị vừa nghe được thanh âm của Ôn Ngọc Nhuyễn, đầu tiên là giật mình, sau lại chỉ vào đống xương gà, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Đại Hoa.
Vương Đại Hoa lập tức hiểu ý tứ của Phùng thị, vội vàng thu thập xương gà trên bàn đi. Chờ Vương Đại Hoa thu thập hết giấu ở dưới bệ bếp trong động nhóm lửa, Phùng thị mới chậm rì rì đứng dậy, ra khỏi phòng bếp.
Ôn Ngọc Nhuyễn dắt Đại Hoàng đứng ở trong viện, trên đường đến đây nàng đυ.ng phải thôn dân biết được vụ đánh cược giữa nàng và Phùng thị, biệt danh là Lưu miệng rộng, là người nổi danh trong thôn về các loại tin tức, thích nhất là hỏi thăm việc tư hay tin tức nhỏ của nhà người khác. Cơ hội xem náo nhiệt như này làm sao hắn có thể bỏ qua, vì thế liền theo Ôn Ngọc Nhuyễn tới, đứng ở dưới tường thấp, lộ ra cái đầu hướng vào trong xem.
Sau khi Phùng thị ra khỏi phòng bếp, thấy có mỗi Ôn Ngọc Nhuyễn tới, cười lạnh một tiếng hỏi: “Nương ngươi đâu?”
“Là ta đáp ứng giúp ngươi tìm gà, nương ta tới làm gì?” Ôn Ngọc Nhuyễn không muốn dài dòng với Phùng thị, quay sang nói với Đại Hoàng: “Đại Hoàng, ta ở trên đường đã dạy ngươi nên làm như thế nào rồi, đi đi.”
Thấy Ôn Ngọc Nhuyễn nói chuyện với chó, Phùng thị khinh thường bĩu môi: “Ngươi sẽ không thật sự cho rằng con chó của ngươi có thể giúp ngươi đi?”
Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, tư tưởng cũng thật ngây thơ, con súc sinh này sao có thể nghe hiểu được ngôn ngữ con người?
Lưu miệng rộng vốn còn tưởng Ôn Ngọc Nhuyễn có biện pháp nào, nàng thế nhưng muốn chó giúp nàng, liền không thú vị mà chép miệng.
Con chó này nhìn qua thì cũng có vẻ thông minh, nhưng đem hy vọng đặt hết trên người nó, tiểu nha đầu Ôn gia này không khỏi nghĩ quá đơn giản.
“Chó của ta so với ngươi còn thông minh hơn, đồ vật ngươi tìm không thấy, nó lại có thể tìm thấy được.” Ôn Ngọc Nhuyễn cười tủm tỉm nói với Phùng thị.
“Hừ, vậy ta đây chống mắt lên xem chó của ngươi có khả năng như nào!” Phùng thị không hề nghe ra thâm ý trong lời nói của Ôn Ngọc Nhuyễn.
Ôn Ngọc Nhuyễn buông lỏng dây thừng của Đại Hoàng: “Đi thôi, Đại Hoàng, dựa theo lời ta nói mà làm. Chờ ngươi tìm được thịt gà, ta thưởng ngươi ăn thịt.”
Đại Hoàng nghe không hiểu người khác nói chuyện, nhưng hiện tại lại có thể nghe hiểu Ôn Ngọc Nhuyễn nói, vừa nghe có thịt ăn, liền cao hứng vẫy vẫy đuôi to hướng về phía nàng kêu hai tiếng gâu gâu, sau đó liền vọt đến hướng phòng bếp.
Phùng thị thấy Đại Hoàng phi thẳng đến phòng bếp, sắc mặt cứng đờ, lập tức nhào qua chắn trước cửa.
“Con súc sinh này, cút ngay cho ta!” Thân hình mập mạp của Phùng thị đem cửa phòng bếp chắn đếm kín mít.
“Phùng thẩm thẩm, ngươi chặn trước cửa, Đại Hoàng làm sao giúp ngươi tìm gà đây?” Trên mặt Ôn Ngọc Nhuyễn là nụ cười không đạt tới đáy mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Phùng thị nói; “Đại Hoàng tính tình không tốt lắm, ngươi chặn đường nó, khả năng nó sẽ cắn ngươi.”
Giọng nói nàng vừa rơi xuống, Đại Hoàng như phối hợp với lời nói của nàng, hướng về phía Phùng thị nhe răng gầm nhẹ một cái.
Phùng thị nhìn Đại Hoàng nhe răng, sợ tới mức thân thể run lên, lại vẫn bám riết không tha chắn trước cửa, sắc mặt vàng như nến nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi! Ngươi dám dung túng súc vật nhà ngươi đi cắn người! Ta muốn đi quan phủ cáo trạng ngươi!”