Chương 14: Ngàn vạn lần không được để phụ thân ngươi phát hiện

Kiều thị thấy Ôn Ngọc Nhuyễn đi ra ngoài chơi một vòng rồi mà vẫn còn nhớ chuyện này, vốn muốn khuyên nàng đừng tiếp tục quan tâm đến việc này nữa, lại thấy tiểu nhân nhi ngẩng khuôn mặt trắng nõn tràn đầy chờ mong nhìn mình, lời đến bên miệng lại thành: “Vậy mẫu thân đi cùng ngươi.”

Ôn Ngọc Nhuyễn lắc đầu, chớp đôi mắt to như quả nho nhìn Kiều thị: “Không quan trọng, mẫu thân, ta tự đi một mình được mà.”

Kiều thị nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn bộ dáng dường như đã có chủ ý, bị bộ dạng tinh quái của nàng trêu chọc trong lòng liền mềm, hận không thể bế nhân nhi trước mặt lên thơm mấy cái.

“Vậy ngươi đi đi, nhưng mà phải cẩn thận một chút đó!” Kiều thị nghĩ thầm, dù sao Phùng thị liền ở cách vách nhà bọn họ, bà sẽ ở trong sân, chú ý động tĩnh cách vách. Không thể để Phùng thị có cơ hội ức hϊếp khuê nữ bảo bối nhà bà.

Ôn Ngọc Nhuyễn gật gật, chạy ra khỏi phòng bếp.

“Thẩm thẩm, chờ Ngọc Nhi đi qua nhà cách vách, ta cũng đi theo xem.” Lam Yến Trầm biết Kiều thị đang lo lắng điều gì, liền chủ động nói với bà.

Kiều thị ánh mắt ôn hòa nhìn Lam Yến Trầm, nói cảm tạ.

Ôn Ngọc Nhuyễn đi đến trước hậu viện nhỏ đem Đại Hoàng nhà nàng dắt ra ngoài, Đại Hoàng là một con chó màu vàng mà nhà họ nuôi, cũng khá thông minh.

Đương nhiên, nhờ Đại Hoàng hỗ trợ tìm con gà kia chỉ là ngụy trang. Đại Hoàng còn chưa thông minh tới mức đó, hiện tại Ôn Ngọc Nhuyễn đã biết gà bị Phùng thị giấu ở chỗ nào, nàng chỉ cần dẫn Đại Hoàng trực tiếp đi tìm là được.

Ở nơi khác, Phùng thị còn có Vương Đại Hoa đang ở trong bếp gặm đùi gà.

“Nương, đùi gà này ăn thật là ngon!” Vương Đại Hoa gặm đến miệng toàn là thịt, còn không quên nói chuyện với Phùng thị.

“Vô nghĩa, đùi gà có thể không ngon sao!” Phùng thị miệng cũng không nhàn rỗi, một bên nhai thịt gà mới nướng, một bên tiếp tục nói với Vương Đại Hoa, “Khuê nữ, đợi chút nữa ăn xong đùi gà, ngươi nhớ đem tất cả xương chôn trong viện nghe chưa! Chôn sâu một chút! Ngàn vạn lần không được để cho phụ thân ngươi phát hiện ra!”

Cha của Vương Đại Hoa, cũng chính là phu quân Phùng thị, Vương Hữu Điền ở phủ Giang viên ngoại làm tạp dịch phòng bếp, mấy ngày mới trở về nhà cũng là bình thường. Lúc trước, mỗi lần trở lại Vương Đại Hoa đều đem theo ít cơm thừa canh cặn của Giang gia về, tuy rằng là thức ăn người ta ăn dư lại, nhưng cũng có một chút là thức ăn mặn. Tục ngữ nói rất đúng, chân muỗi cũng là thịt, so với đồ ăn bọn họ ăn hằng ngày cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng gần đây không biết vì sao, Vương Hữu Điền đã năm sáu ngày rồi còn không có trở về nhà, làm Vương Đại Hoa cùng Phùng thị thèm đến hỏng rồi.

Vì thế, hai người nhịn không được bèn đánh chủ ý lên con gà mái trong nhà.

Con gà mái kia chính là Giang viên ngoại ban thưởng cho Vương Hữu Điền, là gà mái sẽ đẻ trứng, cũng là con gà duy nhất của nhà bọn họ, ngày thường Vương Hữu Điền coi nó như bảo bối, nuôi đến phì mỡ.

Một con gà béo tốt mập mạp mỗi ngày lắc lư trước mặt Phùng thị và Vương Đại Hoa, dụ hoặc này quả thực không nhỏ, nguyên bản hai mẹ con các nàng có thể nhịn một chút, nhưng hôm nay, Phùng thị cùng Vương Đại Hoa bỗng nhiên nghe được từ cách vách truyền đến mùi hương canh gà, hoàn toàn đánh thức cơn thèm của bọn họ.

Vì thế các nàng tự nhận là nghĩ ra một chủ kiến thông minh đó là ăn gà nhà mình, đổ lỗi cho nhà Kiều thị ăn trộm gà nhà bọn họ.

“Nương, không phải còn dư lại nửa con gà sao?” Vương Đại Hoa đã đem nguyên một cái đùi gà gặm sạch hết, một bên liếʍ ngón tay, một bên hỏi Phùng thị.