Chương 13: Ta biết ngươi có thể thấy được ta

Ôn Ngọc Nhuyễn đứng trên ghế giúp Kiều thị làm gà hầm, còn Lam Yến Trầm xách theo thùng sắt đi ra khỏi phòng bếp.

Trong viện có cái lu nước to, chuyên dùng để nuôi cá.

Vừa mới ra khỏi phòng bếp, Lam Yến Trầm liền thấy một nữ nhân đứng ở giữa cửa chính.

Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn hắt vào người nữ nhân, càng khiến một thân áo cưới của nàng ta như rực lửa. Nữ nhân cầm trong tay một cây dù màu đen thêu hoa cực kì tinh xảo, cả người bao trùm dưới bóng ma, chiếc dù kia bên trên thêu hoa mai đỏ thẫm như tẩm máu.

Bởi vì để dù tương đối thấp nên đã che đi phân nửa khuôn mặt của nữ nhân hồng y, chỉ để lộ chiếc cằm tái nhợt và đôi môi không chút huyết sắc.

Tầm mắt Lam Yến Trầm dừng ở trên chân nữ nhân hồng y.

Cặp chân nhỏ mang giày thêu kia chỉ có mũi chân phiêu phiêu đạp trên mặt đất, còn phần gót chân lại trong trạng thái lơ lửng.

Nàng liền lấy tư thế quỷ dị kia lẳng lặng đứng nơi đó, đối mặt với Lam Yến Trầm, không nói một lời.

Ánh mắt của Lam Yến Trầm chỉ dừng lại mấy giây ngắn ngủi, sau đó thần sắc tự nhiên đi tới lu nước đem thùng cá đổ vào đó, lại xoay người nhấc chân đi về phía nhà bếp.

Nữ nhân hồng y thấy thế, hơi hơi nâng dù lên, một khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, chỉ thấy trên khuôn mặt tái nhợt lớn hơn bàn tay một chút, ví trí lúc đầu vốn là đôi mắt giờ đây lại là hai lỗ thủng đang chảy máu. Đối diện với vị trí của Lam Yến Trầm, tầm mắt âm lãnh chỉ hận không thể đem hắn chọc ra hai cái lỗ.

“Đứng lại.”

Đến khi Lam Yến Trầm sắp đi tới trước cửa phòng bếp, nữ nhân hồng y rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm phát ra khó nghe như thể bị ai đó bóp cổ.

“Tiểu hài tử, ta biết ngươi có thể thấy ta, ngươi dừng có làm bộ như không nhìn thấy!”

Lam Yến Trầm phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Nữ nhân hồng y hoàn toàn bị Lam Yến Trầm ngó lơ, lệ khí quanh thân bạo nộ, vọt tới chỗ Lam Yến Trầm.

Thời điểm nữ nhân hồng y sắp vọt tới sau lưng, Lam Yến Trầm cũng mở cửa phòng bếp đi vào, sau đó nhanh chóng đem cửa đóng lại. Nữ nhân hồng y đang muốn xuyên qua cửa phòng bếp để tiếp tục dây dưa, lại không ngờ rằng thân thể của nàng bị hung hăng đánh vào cánh cửa, sau đó lại bị một lực lượng kì lạ đánh bay ra ngoài.

Trong cổ họng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể nữ tử áo đỏ tức khắc hóa thành sương khói, biến mất.

Ôn Ngọc Nhuyễn đang chuyên tâm làm gà cảm thấy chính mình nghe được thứ gì đó kêu gào thảm thiết, nhưng lúc nàng nghiêm túc lắng nghe thì tiếng kêu đó lại biến mất không tung tích.

Ôn Ngọc Nhuyễn nghi ngờ nhìn thoáng qua Lam Yến Trầm đang đi đến bệ bếp bên kia, thấy vẻ mặt hắn đạm nhiên như thường liền nhẹ nhàng lắc đầu, dường như vừa nãy nàng xuất hiện ảo giác.

Đợi đến khi hầm gà xong, Ôn Ngọc Nhuyễn thấy phụ thân cùng đại ca còn chưa trở về, liền hỏi Kiều thị hướng đi của bọn họ.

“Đại ca ngươi vào núi săn thú, phụ thân ngươi vào núi đi hái thuốc, một chút nữa hẳn là về đến nhà rồi.” Kiều thị nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cách lúc trời tối không còn xa nữa: “Các ngươi nếu đói bụng có thể ăn cơm chiều trước, không cần chờ bọn họ trở về.”

Ôn Ngọc Nhuyễn đã thật lâu không được ngồi ăn cơm cùng gia đình, đương nhiên nguyện ý chờ phụ thân và đại ca trở về, Lam Yến Trầm là người có lễ nghĩa, cho nên cũng cự tuyệt ăn trước.

“Mẫu thân, dù sao phụ thân và đại ca còn chưa có trở về, ta mang theo Đại Hoàng nhà chúng ta, đi tìm gà giúp thẩm thẩm nhà cách vách.” Ôn Ngọc Nhuyễn nói.