◎Chúc mừng năm mới, giao thừa an lành. ◎
Sau khi Tô Ý nói xong, Lâm Thanh Hứa trong video im lặng một lúc lâu không trả lời, cô không khống chế được bản thân mà ngáp dài một cái, đôi mắt trong veo và lay động lòng người phủ kín một tầng hơi nước, con ngươi màu nâu càng thêm dịu dàng.
Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý, người đang ngáp một cách hồn nhiên trên màn hình, đôi lông mày vốn rõ ràng của anh giờ đây có chút sững sờ. Anh đã cố gắng hết sức để hành động như một người bình thường và nói lời chúc mừng năm mới với mọi người vào đêm giao thừa, đây là lần đầu tiên anh nói điều đó vào đêm giao thừa và cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy ai đó chúc mừng năm mới anh.
Có lẽ đã quá khuya, hoặc có lẽ hôm nay Tô Ý mặc một bộ đồ màu sáng hiếm thấy, cả người trông cũng sáng sủa hơn, Lâm Thanh Hứa nhếch khóe miệng lên, làm cho đôi lông mày vốn lạnh lùng và xa cách trở nên sinh động hơn, và giọng nói của anh mặc dù vẫn còn đó sự lạnh lùng của đêm tuyết, nhưng ẩn chứa trong đó là sự dịu dàng hiếm có, giống như tuyết rơi xuống đất, lặng lẽ không một tiếng động.
"Được, mau đi ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Cơn buồn ngủ ập tới bản thân Tô Ý không thể kiềm chế được nữa, bởi vì đang buồn ngủ, động tác và biểu cảm của cô cũng trở nên chậm chạp hơn một chút, cô lại ngáp một cái, bỏ lỡ mất nụ cười của Lâm Thanh Hứa.
Cô chớp chớp mắt, hàng mi cong vυ"t như lông vũ, sau đó khẽ gật đầu, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn.
Có lẽ vì đã quyết tâm dũng cảm nên giờ đây khi đối mặt với Lâm Thanh Hứa cô cũng bớt hèn nhát hơn một chút, trước khi cúp điện thoại, Tô Ý mỉm cười, giọng nói mềm mại, đôi mắt quả hạnh cong cong, giống như bầu trời đầy sao, với hai má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng.
“Ngủ ngon, Lâm Thanh Hứa.” Sau khi Tô Ý nói xong, cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói thêm một câu nữa: “Giao thừa an lành.”
Năm nào cô cũng được nghe câu “Giao thừa an lành” từ ông, bà, ba mẹ, họ luôn nói “Giao thừa an lành” với cô trước khi đi ngủ. Vì vậy, khi cô ấy nói ra lời chúc ngủ ngon với Lâm Thanh Hứa, cô cũng rất tự nhiên mà nói thêm với anh bốn từ tốt lành này.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ý hơi nóng và đỏ bừng lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bộc lộ tình yêu và du͙© vọиɠ trong mắt mình một cách mãnh liệt như vậy, không hề che giấu với Lâm Thanh Hứa, tuy nhiên vẫn có chút ngại ngùng.
Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại, chính vì vậy cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc không che giấu được của Lâm Thanh Hứa.
Lúc nằm trên giường, Tô Ý không phải vì Lâm Thanh Hứa mà mất ngủ, ngược lại một lúc sau cô liền ngủ thϊếp đi, ngủ rất say, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một chút.
Đây là đêm giao thừa hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất và được mong đợi nhất mà cô từng có.
Cô giữ tuổi của mình.
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Hứa không nhận ra rằng khóe miệng của anh đang nhếch lên, ngay cả lông mày và ánh mắt cũng có vài phần dịu dàng. Anh đặt điện thoại xuống và đi xuống nhà.
Nhưng bốn chữ giao thừa an lành kia cứ văng vẳng trong đầu anh, hoặc là bốn chữ khác, chúc mừng năm mới.
Trong phòng chỉ bật vài ngọn đèn nhỏ, ánh đèn trắng lạnh lẽo khiến căn phòng trở nên lạnh như băng, đèn lớn cũng không được bật, cả căn phòng trống rỗng, chỉ có âm thanh tiếng bước chân của anh đang đi xuống lầu.
Lâm Thanh Hứa đi ra ngoài sân, mở cửa, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, tìm kiếm từng dấu vết để sưởi ấm.
Bước qua sân chính là đến phòng làm việc, phía trên chiếc bàn gỗ gụ có một tờ giấy ghi chú, bên dưới tờ giấy là một bức tranh giả và bức thư pháp mà anh đã cố phục hồi vào chiều nay, phục chế rất tinh xảo và hoàn chỉnh.
Lời ghi chú trên mảnh giấy có chút tao nhã như cổ tích, nhưng nội dung thì vô cùng tàn nhẫn.
Nếu phục hồi không tốt, tự mình chịu phạt.
Lâm Thanh Hứa im lặng, trong mắt hiện lên sự giễu cợt, gạt tờ giấy ghi chú sang một bên, lấy những vật phẩm khác và luyện tập lại, mỗi một động tác sửa chữa đều được ghi nhớ kỹ trong lòng, động tác đã rất thành thạo rồi, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể khiến người đó hài lòng.
Sau khi luyện tập máy móc trong ba giờ, nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ đến số ba và anh đoán rằng ông già kia sẽ thức dậy vào khoảng năm giờ, Lâm Thanh Hứa đã hoàn thành động tác cuối cùng trong tay và thu dọn sạch sẽ đồ đạc trên bàn.
Sau đó, anh bước ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi vào khoảng hai giờ, khung cảnh bây giờ giống như một tấm chăn mỏng màu trắng đang được trải dài trên mặt đất.
Lâm Thanh Hứa đứng dựa vào cây sơn trà ở gần đó, đầu gối anh chùng xuống, sau đó anh quỳ, quỳ gối ở giữa sân tuyết.
.
Trên lá cây sơn trà chồng chất một tầng tuyết trắng xóa, xung quanh bậc thang cũng có một tầng tuyết, cả thế giới đều như bị tuyết bao phủ, bao trùm một màu trắng xóa.
Bóng lưng cao lớn và cô độc của Lâm Thanh Hứa rất rõ ràng trong khung cảnh tràn đầy màu bạc này, nhưng vì trời tối nên cuối cùng không ai chú ý đến điều đó.
Gió đêm nay hình như cũng đang đón năm mới, thổi ấm hơn một chút, độ lạnh mang đến cũng không còn khắc nghiệt như mọi khi.
Một chiếc áo len màu be là thứ duy nhất trên người Lâm Thanh Hứa để có thể giữ ấm cho cơ thể anh, tuy vẫn còn rất lạnh nhưng trong đêm đầy gió và tuyết này, có còn hơn không.
Trước đây khi quỳ gối, Lâm Thanh Hứa luôn để bản thân mình nghỉ ngơi với một tâm trí trống rỗng, và hôm nay cũng không khác gì mấy.
Nhưng có lẽ tâm trạng đã khác mọi khi một chút, hôm nay lại tăng thêm một chút niềm vui, hình ảnh Tô Ý buộc trên mái tóc hai quả bóng nhỏ tròn tròn, mi mắt cong cong nhìn anh khẽ cười và nói "Chúc mừng năm mới, giao thừa an lành".
Đây là lần đầu tiên có người nói "Chúc mừng năm mới" với anh vào đêm giao thừa, và cũng là lần đầu tiên vào đêm giao thừa có người nói "Giao thừa an lành".
Những năm trước đây, bảo mẫu sau khi ăn cơm giao thừa xong sẽ quay về nhà ăn Tết, hai ông bà ăn cơm cùng nhau chưa bao giờ nói nhiều, muốn nói chuyện thì cũng chỉ là hỏi chuyện trùng tu di tích văn hóa, câu chúc mừng năm mới thật buồn cười.
Tuyết rơi dày đặc, chiếc áo len màu trắng nhạt hòa vào màn đêm đầy tuyết rơi, từng hạt tuyết bay phấp phới rơi trên vai của Lâm Thanh Hứa, tóc, lông mày và ánh mắt của anh lạnh đến mức đông cứng không thể giãn ra được nữa.
Đôi mắt vốn đã trong veo của anh lại càng lạnh lùng không thể che dấu được dưới lớp băng tuyết bao phủ dày đặc.
Tuy nhiên, không phải ngay từ khi sinh ra Lâm Thanh Hứa đã mang trong mình khuôn mặt lạnh lẽo và tính cách lạnh lùng như thế này.
Anh nhớ rằng khi còn nhỏ, lúc đó anh còn chưa hiểu chuyện và được bảo mẫu đưa đi chơi. Một lần, nhân lúc bảo mẫu không để ý, anh đã lẻn ra ngoài đường chơi với những đứa trẻ khác, chúng xúm vào quanh một đống cát và chất đống xây thành một ngôi nhà. Mới giây trước bọn họ còn cười nói vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Hứa từ xa đi đến, khóe miệng của bọn họ khẽ nhếch lên, từng giọng nói non nớt vang lên rõ ràng là mang theo sự đề phòng và chán ghét.
"Cậu ta chính là một ngôi sao chổi đen đủi đúng không? Nghe nói mẹ cậu ta sau khi sinh xong đã không muốn gặp cậu ta nữa, ba cũng không cần, ông nội cũng không yêu cậu ta, tất cả mọi người đều chán ghét cậu ta."
Thích hay không thích của trẻ con là ngây thơ nhất, nếu một người ghét nó, thì một nhóm người sẽ ghét nó.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hứa phải đối mặt với sự ghê tởm từ những người khác ngoài những người thân trong gia đình của mình.
Anh vẫn khăng khăng muốn tiến lên và muốn chơi cùng với bọn họ, nhưng khi họ nhìn thấy anh đến, họ thậm chí không còn muốn ngôi nhà mà bọn họ cuối cùng đã xây dựng thành công trên cát, tất cả bọn họ chỉ muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.
Lâm Thanh Hứa một mình đi tới, ngồi trên đống cát xây nhà, niềm vui ban đầu khi trốn thoát khỏi đống bài tập mà ông nội giao cho đã sớm tiêu tan, khóe miệng nhếch lên, ngồi chơi ở đống cát một mình. Lâu đài của riêng bản thân mình, nhưng cát rất dễ bị phân tán. Nếu không cẩn thận, lâu đài được xây dựng rất khó khăn sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Những giọt nước mắt đã trực trào ra từ lâu cuối cùng cũng không thể kìm lại được nữa, khi đứa trẻ mấp máy miệng, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi thẳng xuống từng giọt, rơi xuống cát rồi biến mất không một dấu vết.
Sau khi trở về vào ngày hôm đó, ông nội đã phát hiện ra anh lén lút trốn ra ngoài chơi, đó cũng là lần đầu tiên ông nội cho anh nếm thử hương vị của cành trúc.
Đau, vừa nóng vừa rát.
Nhưng anh không nói một lời nào.
Đúng là trẻ con khóc thì sẽ có kẹo, anh cũng đã từng thấy những đứa trẻ khác khóc, sau đó được ba mẹ bế lên dỗ dành và cho kẹo.
Nhưng câu này chỉ áp dụng với những người được bố mẹ yêu thương.
Trong gia đình này chỉ có anh và ông nội, từ khi anh nhớ được người được gọi là bố mẹ của mình, anh vẫn chưa từng gặp mặt họ một lần nào, bảo mẫu cũng chỉ lo những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của họ, thậm chí để ngăn cản anh nảy sinh tình cảm với bảo mẫu, bảo mẫu chăm sóc gia đình họ sẽ thay đổi mỗi tháng một lần.
Cho nên, chưa từng có người thật lòng yêu thương mình, khóc thì có ích lợi gì chứ?
Ngoài ra, cũng không có một ai thích anh.
Kể từ đó, các đường nét trên khuôn mặt của Lâm Thanh Hứa dần trở nên lạnh lùng và thờ ơ hơn, và mỗi đêm giao thừa đều bị phạt quỳ trong sân vì nhiều lý do khác nhau.
Có nhiều gió và tuyết vào đêm giao thừa, ở những nơi khác, đó là dấu hiệu của một trận tuyết lành báo hiệu cho một năm mới bội thu, nhưng với Lâm Thanh Hứa ở đây, nó có lẽ là một chiếc khăn choàng dài hay một thước đo lòng thương xót của chúa ban cho anh. Quỳ gối nhiều trong những đêm tuyết rơi, lông mày và đổi mắt của anh tự nhiên cũng theo đó mà nhuốm màu của gió tuyết một cách vô thức.
Đêm tuyết lạnh lẽo, trong lòng anh cũng đông cứng lại trong băng tuyết.
Khi còn là một đứa trẻ, anh vẫn còn tò mò về thế giới xung quanh mình, anh đã lén tìm giấy khai sinh của mình để xem trên đó có ảnh của bố mẹ mình hay không, sau đó, anh tình cờ biết được ngày sinh của mình và kiểm tra năm sinh. Thật trùng hợp, đó lại chính là ngày đầu tiên của năm mới, vào lúc ba giờ sáng.
Khó trách hàng năm vào đêm giao thừa, dù cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao cho đến đâu, hoàn thành xuất sắc đến đâu, anh cũng không thoát được cảnh phải quỳ gối trong sân.
Đây là, muốn anh lấy công chuộc tội sao?
Nhưng anh đã làm sai ở đâu? Lỗi của anh là gì?
Có lẽ là bởi vì từ khi anh sinh ra, từ gia tộc vốn đã tan nát dưới lớp bảo vệ cuối cùng bị xé rách, hiện trạng tàn khốc đáng ghê tởm nhất lại được bày ra, khiến không ai có thể truyền lại ước mơ khôi phục di tích văn hóa của ông nội, và bà nội bị hàng xóm được dịp cười nghiêng ngả.
Chỉ có tuyết rơi phủ kín mặt đất, cũng chỉ có thể để anh hòa mình vào trong gió và tuyết, mới có thể khiến ông nội miễn cưỡng hài lòng hơn một chút, đây chính là trừng phạt, là hận thù, là tội lỗi.
Anh cũng đã từng phàn nàn, nhưng sau một thời gian dài, Lâm Thanh Hứa thậm chí đã quen với điều đó, giống như nó đã trở thành một phong tục đón năm mới mỗi năm của anh, và anh cũng không còn cảm thấy quá lạnh lẽo nữa.
Nhưng quỳ trong trận tuyết năm nay, hơi lạnh dưới đầu gối không ngừng xâm nhập vào cơ thể anh, gió lạnh cũng xuyên qua vạt áo, qua các khe hở mà ùa vào, bông tuyết giữa lông mày và mắt cũng tan ra, mang đến một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Không có lý do nào khác, một khi trái tim đã nóng lên, cơ thể sẽ cảm thấy lạnh giá.
Anh quỳ gối trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, và cảm nhận được một chút hơi ấm từ điều gì đó.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh có một ý nghĩ giống như khi ra ngoài chơi với bọn trẻ con lúc nhỏ, anh muốn biết cảm giác có một người ở bên cạnh mình là như thế nào.
Anh có chút khao khát loại hơi ấm đó. Nó giống như một hạt giống được chôn giấu trong trái tim của anh, từ từ nảy mầm dưới làn tuyết trắng.
Đã hơn năm giờ rồi.
Trời vẫn còn rất tối, nhưng đèn trong phòng làm việc vẫn sáng suốt đêm cùng với Lâm Thanh Hứa.
Vào thời điểm khi Lâm Hạc Chi đi đến sân sau, ông nhìn thấy Lâm Thanh Hứa vẫn đang quỳ gối trên nền đất phủ đầy tuyết, lông mày đang cau lại của ông giãn ra một chút, ông bước từng bước tới gần và nói: "Mau đứng dậy và tiếp tục luyện tập đi, nhìn xem cháu đã phục hồi được hình dáng như thế nào. Tổn hại của cuốn sách này của còn nghiêm trọng hơn những thiệt hại này rất nhiều lần, nếu cháu không tập trung làm việc thì sẽ dẫn đến một sai lầm lớn hơn nữa."
Mặc dù bị yêu cầu nghiêm khắc, nhưng Lâm Thanh Hứa vẫn rất quan tâm đến công việc, trải qua nhiều năm anh đã tự mình học hỏi thêm được rất nhiều điều, anh gật đầu và tiếp tục luyện tập.
Nhưng quỳ gối quá lâu trên nền đất, cơ thể lại quá lạnh, Lâm Thanh Hứa cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ có dấu hiệu phát sốt, khóe mắt vốn lạnh như tuyết giờ đây cũng nhiễm một chút ửng đỏ.
Lâm Thanh Hứa biết rằng bản thân anh lại bắt đầu phát sốt nữa rồi.
“Cháu, cháu đi ra ngoài có chút việc, một lát nữa sẽ trở về luyện tập.” Giọng nói của anh giờ đây cũng mang theo chút lạnh lùng, trong tuyết trắng thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hơi khí màu trắng.
Lâm Hạc Chi vốn biết rằng mỗi năm vào thời điểm này anh sẽ ra ngoài, vì vậy ông cũng không nghĩ nhiều về điều đó mà chỉ khẽ cau mày và nói rằng anh không luyện tập thì sẽ không thể tiến bộ được, sau đó vẫy tay để anh ra ngoài.