Chương 20: Nếu Cậu Không Muốn Thực Hiện Yêu Cầu Của Cậu Ta, Vậy Cậu Có Muốn Thử Điều Đó Với Tôi Không?

Mối quan hệ của gia đình Tô Ý rất đơn giản, bọn họ không cần phải đi thăm nhiều người thân. Lúc học trung học, Tô Ý cũng không có bạn thân, vì vậy trong kỳ nghỉ đông, mỗi ngày Tô Ý đều nằm ở trong nhà như một con heo, tất nhiên, cô còn ăn rất nhiều cơm chó của ba Tô và mẹ Tô, cùng với tình yêu cuồn cuộn không ngừng được chia sẻ.

"Ý Ý, con nhìn thử con gái của thầy Hoàng trong văn phòng của ba mẹ xem, con bé rất đẹp đúng không?" Giang Cẩm Ý cho Tô Ý xem bức ảnh trên điện thoại di động của bà, đứng bên cạnh cô ấy là một chàng trai, nhìn liếc qua thì vẻ ngoài của chàng trai kia rất sắc sảo.

Tô Ý nhìn bức ảnh, gật đầu, sáng sủa lại tự tin, thực sự rất đẹp, khi cô nhìn về phía chàng trai bên cạnh, cô có chút nghi ngờ hỏi: "Thầy Hoàng có con trai sao ạ? Tại sao con chưa từng nghe nói đến. "

. . .

Giang Cẩm Ý cảm giác mình sắp ngạt thở, hận không thể rèn sắt thành thép, dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu Tô Ý: "Đây là bạn trai của con bé, bạn trai của con bé!"

“Ồ, thì ra là bạn trai, thật xứng đôi.” Giọng điệu của Tô Ý nhàn nhạt, mang theo vẻ mềm mại bình thường, không có chút cảm xúc nào.

"Con không có ý kiến gì khác sao?"

“Cái gì, ý kiến gì ạ?” Tô Ý bị câu hỏi làm cho khó hiểu.

Suy nghĩ của cô liền chạy theo hướng khác, có chút không dám tin: "Mẹ, cái này, cái này đã là bạn trai của con gái thầy Hoàng rồi, như thế này không ổn lắm đâu?"

Mẹ cô không phải là giáo viên sao? Làm sao có thể có ý tưởng điên rồ như vậy?

Giang Cẩm Ý sắp bị Tô Ý chọc cho tức giận đến bật cười, nếu có thể, bà không muốn đứa con gái này nữa.

"Ý Ý của mẹ à, khi nào thì con sẽ tìm người yêu!!!"

Giang Cẩm Ý lấy lại điện thoại di động của mình, một bên lại lẩm bẩm rằng tất cả những đứa trẻ của đồng nghiệp xung quanh bà trong cùng văn phòng đều đang yêu đương, mỗi ngày bà đều phải nhìn đồng nghiệp khoe khoang về tình yêu của con mình, còn bà, bà chỉ có thể ôm lấy bình trà giữ nhiệt của mình và nhìn sách để tu tâm dưỡng tính.

Sao có thể khoa trương như vậy chứ, Tô Ý thì thào trong lòng, nhưng vẫn không dám nói ra.

Tô Ý cảm nhận được sự oán trách nặng nề từ mẹ Tô, cô không nhịn được cười, nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ, có một số việc không thể cưỡng ép được.”

“Tại sao không thể cưỡng ép được?” Giọng điệu của Giang Cẩm Ý tràn đầy vẻ không hài lòng và vài phần đắc ý: “Năm đó ba con chính là do mẹ cưỡng ép mà có được đấy!”

Đây là lần đầu tiên Tô Ý nghe được câu chuyện của cha mẹ mình, trong mắt cô có chút hứng thú, Giang Cẩm Ý dựa vào ghế sofa, bóc một quả chuối và kể về câu chuyện ngày xưa dưới ánh mắt mong đợi của con gái. Khi nhắc đến việc ba Tô bị buộc tiến đến, đúng lúc bà đi ngang qua, ho khan vài tiếng, tai của bà hơi đỏ lên.

Sau khi nói xong, bà Giang không quên tóm tắt lại cho Tô Ý.

"Ý Ý, mặc dù mọi người luôn nói rằng con gái nên dè dặt, thậm chí chủ động theo đuổi con trai sẽ bị cho là mất giá, nhưng trong mắt ba mẹ, đây không phải là dấu hiệu của việc hạ thấp bản thân. Chúng ta cho rằng việc chủ động theo đuổi điều tốt đẹp mình thích không có gì đáng xấu hổ mà ngược lại, đó là hành động dũng cảm, ai cũng có quyền theo đuổi những điều tốt đẹp, theo đuổi theo những cách khác nhau.”

"Cho nên gặp được người mình thích, đừng dễ dàng từ bỏ, không thử làm sao biết không phải của mình?"

"Ngay cả khi thất bại, ít nhất cũng sẽ không hối tiếc."

“Hơn nữa, con gái chả Giang Cẩm Ý sao có thể kém hơn người ta được.”

Khuôn mặt của mẹ Tô đầy tự hào khiến Tô Ý sững sờ.

Tô Mục An cũng đi đến chiếc ghế sô pha bên cạnh Tô Ý và ngồi xuống, người đàn ông tinh tế từ trước tới nay nói một câu hot mà ông học được trên mạng: "Ý Ý cứ dũng cảm bay nhảy, ba mẹ sẽ luôn ở bên con!"

Có một chút đáng yêu trong sự nghiêm túc này.

Cô luôn nghĩ rằng mình không giỏi như vậy, cô cũng luôn lo lắng rằng mình sẽ làm mất mặt cha mẹ là giáo viên, nhưng lúc này, người mẹ luôn nghiêm túc ở trường của cô đã nhẹ nhàng nói với cô rằng cô là người giỏi nhất, bà sẽ dùng cách nhẹ nhàng không nghiêm túc để nói với cô, con hãy dũng cảm tiến lên, bố mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho con.

Mũi Tô Ý có chút chua xót, đôi mắt hạnh nhân cũng sáng lên, cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt không ngừng trào ra, nhíu mày, nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Con hiểu rồi, cảm ơn ba mẹ."

"Ừm, hi vọng năm sau con sẽ có đối tượng, nếu không, tốt nhất đừng nên về nhà nữa."

Bà Giang không có thói quen nói vòng vo, sau khi nói rất nhiều, chủ đề đã đi thẳng vào trọng tâm.

Vì vậy, hơi ấm chỉ kéo dài ba giây, giống như bong bóng, vỡ tung với một tiếng "bộp".

Kỳ nghỉ đông không còn dài nhưng Tô Ý đã thu dọn hành lý và chuẩn bị quay lại trường học sớm.

Vào ngày chia tay, ba Tô và mẹ Tô đã thúc giục Tô Ý tích cực học tập và tham gia các hoạt động câu lạc bộ nhiều hơn, giống như việc đưa trẻ mẫu giáo đến trường.

Tô Ý gật đầu rồi rời đi, tiếng vali xa dần, Giang Cẩm Ý dựa vào người ba Tô, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối: “Tôi nhớ lần cuối cùng nhìn thấy con bé xách vali đi, con bé vẫn còn là một đứa nhỏ ở trường trung học, bây giờ đã vào đại học rồi."

“Chúng ta nợ Ý Ý quá nhiều.” Bố Tô ánh mắt tối sầm, có chút đau lòng.

Trong ký túc xá bốn người đều cùng ngày trở lại trường học, ngày hôm sau trường học chính thức khai giảng, buổi tối bốn người ra ngoài ăn cơm.

“Tin tức nhảm nhí, học kỳ này Lâm Thanh Hứa hình như không đến trường.” Hứa Thanh Ninh liếc nhìn điện thoại, đi tới nói chuyện phiếm.

"Hả? Tại sao?" Khương Niệm hơi kinh ngạc, dù sao một học kỳ không đến trường cũng không phải chuyện nhỏ.

Mọi người trong bàn đều ngạc nhiên và có phần tò mò.

Tô Ý đang ăn, khi cô nghe thấy tên của Lâm Thanh Hứa, cô đã dừng lại theo bản năng.

Không đến trường trong một học kỳ?

Cô hơi thất vọng, dù sao trước khi trở lại trường học, cô đã lên kế hoạch tỏ tình với Lâm Thanh Hứa.

"Tớ không biết, nhưng có lẽ đến một nơi khác để học phục hồi văn vật. Tớ nghe bạn trai của tớ nói rằng Lâm Thanh Hứa rất có năng lực trong chuyên ngành của họ. Cậu ấy đã học được rất nhiều nội dung trong những năm học như năm ba và năm bốn, vì vậy có thể cậu ấy đã đi thực hành rồi."

Mọi người gật đầu, đều thở dài vì thực lực của Lâm Thanh Hứa, dù sao mới là sinh viên năm nhất đã có được cơ hội như vậy, đúng thật là rất hiếm khi có được, hơn nữa còn ở một nơi như Đại học A, nơi có rất nhiều nhân tài.

Tô Ý cụp mắt xuống, cắn đũa khiến một bên má hơi phồng lên. Cô lại đột nhiên lui về phía sau một chút, năng lực của Lâm Thanh Hứa mạnh như vậy, có vẻ như cô không có khả năng cùng anh ấy sánh vai, cho dù không sánh vai được với anh ấy, hình như bây giờ sự chênh lệch giữa hai người cũng có chút lớn.

Nhưng Tô Ý luôn lạc quan trong lòng, giống như hồi cấp ba, cô không quan tâm đến ánh mắt và lời nói của những người xung quanh, cô làm việc chăm chỉ và trở thành một con ngựa đen xứng đáng, rồi lần này cũng sẽ như vậy. Cô sẽ nỗ lực hơn trước, nỗ lực làm cho bản thân mình không ngừng sáng lên, chói loá đến mức người khác không thể nào bỏ qua được.

Đối với Tô Ý, học kỳ này vừa dài lại vừa ngắn.

Mặc dù cô chỉ tham gia vào ban tuyên truyền của đoàn nghệ thuật trường học, nhưng vì đoàn nghệ thuật của trường có nhiều hoạt động, Tô Ý cũng tham gia rất nhiều hoạt động của trường. Tất cả các loại hoạt động chắc chắn là rèn luyện người, sau một học kỳ, Tô Ý không còn ngại giao tiếp với mọi người như trước, mặc dù cô vẫn hơi im lặng trước đám đông nhưng cô đã vui vẻ và hào phóng hơn rất nhiều, cô thích cười nhiều hơn trong cuộc sống hàng ngày. Má lúm đồng tiền thường treo trên khuôn mặt, nụ cười ngọt ngào, trường học có nhiều người đến hỏi thăm Tô Ý hơn, đồng thời, cô cũng không hề bỏ bê việc học tập. Học kỳ trước, cô đứng đầu về điểm số, và cuối năm thứ nhất, cô vẫn đứng đầu.

Đây đã là lần thứ hai cô tham gia buổi lễ khai giảng, mọi người đều rất bận rộn vì việc tiếp đón những học sinh mới vào trường. Đoàn nghệ thuật của trường Tô Ý cần phải quảng bá nó đến với các sinh viên năm nhất, vì vậy nhiều sinh viên mới đã được thêm vào trong thời gian đó. Sau khi định hướng kết thúc, đoàn nghệ thuật của trường cũng tuyển chọn một nhóm người mới, Tô Ý cũng thuận theo thay đổi từ một thành viên cũ thành trưởng ban tuyên truyền.

Một ngày nọ, sau khi tổ chức cuộc họp với khoa, Tô Ý xách cặp định đến lớp học.

Đột nhiên một nam sinh có khuôn mặt trắng nõn, dáng người cao to đuổi theo cô: "Đàn chị, chị học lớp nào vậy?"

Chàng trai này tên là Tống Thâm Cảnh, là sinh viên năm nhất được tuyển vào đoàn nghệ thuật, tính tình vui vẻ hoạt bát, khi cười có hai chiếc răng nanh nhỏ, trông như một thiếu niên.

Có rất nhiều người trong trường thích cậu ta, nhưng cậu ta lại hết lòng vì Tô Ý.

Kể từ khi cậu ta gặp Tô Ý vào ngày định hướng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp giơ máy ảnh lên chụp ảnh, gió thoảng qua vài sợi tóc bay phấp phới, đôi mắt hạnh nhân trong veo, cười ngọt ngào chào mừng mọi học sinh mới, hai cái má lúm đồng tiền hiện lên rất rõ ràng.

Cậu ta chợt cảm thấy động lòng. Không ai có thể kiềm chế được trước một cô gái điềm tĩnh dịu dàng và ngọt ngào như vậy. Cậu ta đã hỏi thăm được rằng không có chàng trai nào xung quanh Tô Ý, người đàn ông duy nhất xuất hiện trên diễn đàn với cô trước đây đã không đến trường trong một học kỳ, vì vậy cậu ta rất tự tin rằng mình có thể thu phục được Tô Ý, ngay cả khi Tô Ý đã khéo léo từ chối cậu ta.

Nhưng vậy thì sao, những người đó chỉ là bỏ cuộc khi Tô Ý từ chối ngay từ đầu, chỉ cần cậu ta không từ bỏ, Tô Ý sau một thời gian dài nhất định sẽ quen và thích cậu ta, cậu ta vẫn rất tự tin vào chính mình.

Lúc này, một bên vai của Tống Thâm Cảnh đang đeo chiếc cặp màu đen, bên môi treo nụ cười rạng rỡ đi bên cạnh Tô Ý.

“Chúng ta không cùng đường.” Tô Ý nhăn đôi mày xinh đẹp lại.

"Đàn chị, chị đi đâu cũng không nói, làm sao biết chúng ta không chung đường?"

Tống Thâm Cảnh cũng không kinh ngạc, khoảng thời gian này cậu ta hiểu rất rõ ràng Tô Ý, tính tình của cô rất dịu dàng, cậu ta luôn đi bên cạnh cô cũng không có vấn đề gì cả, là một sự lựa chọn rất tốt.

Tô Ý với tư cách là trưởng ban Tuyên truyền, không thể trốn tránh cuộc họp của đoàn nghệ thuật trường học vào buổi tối. Biết tin, Khương Niệm và Hứa Thanh Ninh ngay lập tức trở nên phấn khích và bắt đầu mài dao, chuẩn bị trang điểm cho Tô Ý một lần nữa.

Tô Ý bị ép ngồi trên ghế, Khương Niệm và Hứa Thanh Ninh lấy mỹ phẩm ra trước mặt cô, cô giãy giụa thêm một chút: "Chỉ là xây dựng đội nhóm thôi, không cần huy động như vậy, rất lãng phí tiền đó."

"Tại sao cậu không sử dụng mỹ phẩm? Cậu là học sinh năm hai, cậu còn là trưởng ban, khuôn mặt của cậu cũng rất mềm mại, non nớt, vì vậy rất dễ bị người khác coi là đàn em mới nhập học đấy." Giọng điệu của Hứa Thanh Ninh giống như đang trách trẻ con không thể dạy được.

“Đúng vậy, Ý Ý, thử kiểu khác đi.” Khương Niệm ngồi ở một bên nói hùa theo. Hai người bọn họ đã cùng nhau trang điểm cho Tô Ý, thậm chí là tạo kiểu tóc.

Tô Ý cuối cùng cũng đứng trước gương, nhìn bộ sườn xám cải tiến trên người mình. Một vài bông hoa sen màu nhạt, một vài chú chuồn chuồn và cá chép đỏ được thêu trên nền lụa sa tanh trắng như tuyết, mang đến sự vui nhộn của ngày hè.

Để phù hợp với bộ trang phục này, Khương Niệm và Hứa Thanh Ninh còn phối cho cô một chiếc quạt hoa đào, kính gọng vàng không tròng và một sợi dây chuyền dài. Mái tóc đen nhánh của cô gái được một cây trâm hoa sen giữ lại, vài sợi tóc xõa ra, lộ ra một vẻ đẹp hút hồn, theo ánh mắt chuyển động, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt có vẻ sống động hơn trước. Thiết kế sườn xám ôm sát vừa vặn tôn lên mọi ưu điểm trên dáng người của Tô Ý, đồng thời những đường xẻ tà khiến đôi chân trắng ngần, nuột nà và thẳng tắp của cô lộ ra, cuốn hút người ta lúc nào không biết.

Nhưng có lẽ là do gương mặt ngọt ngào, rõ ràng bộ sườn xám rất quyến rũ và gợi cảm, nhưng khi khoác lên người Tô Ý lại không như thế.

Đoàn nghệ thuật của trường có rất nhiều người, Tô Ý và người của khoa bọn họ ngồi ăn chung một bàn, Tống Thâm Cảnh ngồi bên cạnh cô, lỗ tai có chút đỏ. Khi Tô Ý vừa tới đây, vẻ ngoài ngày hôm nay của cô đã khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi vì ấn tượng của mọi người về Tô Ý luôn ngọt ngào và mềm mại, hôm nay nhìn thấy vẻ ngoài lộng lẫy và gợi cảm này khiến cho mọi người không thể lấy lại được tinh thần trong một lúc lâu, tai của Tống Thâm Cảnh lại càng đỏ hơn.

Trên bàn ăn tối, rất nhiều người liếc nhìn Tô Ý, trong mắt hiện lên vẻ háo hức muốn hành động.

Sau khi ăn xong, bọn họ đi đến KTV, cô là trưởng ban của bọn họ, phải tổ chức tốt cho bộ phận của họ nên cô cũng đi. Bọn họ đặt một chiếc ghế lô lớn, sau khi bước vào Tô Ý liền tìm một góc để ngồi xuống.

Ánh đèn mờ đi đột ngột, tiếng hát vang lên.

Lúc này Lâm Thanh Hứa và Tạ Lễ đi vào.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến trường trong học kỳ này, khi anh trở lại ký túc xá thì chỉ có Tạ Lễ ở đó.

Tạ Lễ còn đang chơi game, thao tác trên tay lưu loát dứt khoát, trên miệng đang ngậm một điếu thuốc chưa châm, thấy anh đi vào liền tùy ý chào hỏi.

Lâm Thanh Hứa thu dọn chỗ ngồi, trên mặt vẫn mang theo chút mệt mỏi, lại mang theo vẻ cô đơn, khi anh ngồi một mình trên ghế, hiếm khi lộ ra vẻ cô đơn như vậy.

Đây là lần đầu tiên Tạ Lễ nhìn thấy Lâm Thanh Hứa như vậy, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp của anh ấy có chút hứng thú, anh ấy đột nhiên nghĩ đến tin đồn gần đây Tô Ý được một nam sinh theo đuổi trong khuôn viên trường, anh ấy chợt hiểu.

Vì vậy, một cách hiếm hoi, anh ấy đã hỏi Lâm Thanh Hứa rằng anh có muốn tham gia bữa tiệc của đoàn nghệ thuật tối nay không, anh ấy ở một bộ phận khác của đoàn nghệ thuật của trường, lại nghĩ rằng Lâm Thanh Hứa có thể không biết rằng Tô Ý sẽ đi, vì vậy anh ấy cố ý nói một câu, tỏ vẻ Tô Ý cũng sẽ đi.

Vì vậy, Lâm Thanh Hứa, người không bao giờ thích những loại dịp đặc biệt sôi nổi và ồn ào này, gật đầu một giây trước khi anh ấy định từ chối.

Hai người trực tiếp đi tới phía sau KTV.

Khi cánh cửa mở ra, mọi người còn đang chơi trò chơi và ca hát nên không chú ý đến phía cửa.

Lâm Thanh Hứa nhìn thoáng qua thấy Tô Ý ngồi trong góc, nhưng khi anh bước vào, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc.

Ánh sáng mờ ảo mơ hồ chiếu vào mặt Tô Ý, khuôn mặt vốn đã ngọt ngào lại bị lớp trang điểm hôm nay che đi phần nào, ngọt ngào quyến rũ và gợi cảm.

Tô Ý cảm thấy buồn chán muốn ra ngoài, nhưng Tống Thâm Cảnh lúc nào cũng dính chặt lấy cô, cô giữ khoảng cách không muốn lại gần nên chỉ có thể ngồi yên nghịch chiếc quạt trong tay một cách buồn tẻ.

Cho đến khi hơi thở quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, theo sau là tiếng quần áo bị cọ xát, bởi vì không gian nhỏ hẹp nên cô mới cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh.

Tô Ý cứng đờ người.

Cô chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Thanh Hứa, trăng thanh gió mát, cô đơn và lạnh lẽo.

Nhịp tim cô đập nhanh trong tích tắc, dây thần kinh căng lên vì phấn khích và căng thẳng.

Tô Ý có chút không chắc chắn nói: "Lâm, Lâm Thanh Hứa?"

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói vẫn trong trẻo như trước, giống như tuyết tan trên núi cao.

Lâm Thanh Hứa nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Tô Ý, bất giác giật giật khóe miệng, người trước mặt anh là người đã nói với anh rằng giao thừa bình an trong đêm giao thừa à.

Tống Thâm Cảnh luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh Tô Ý, ngay lập tức phát hiện ra Tô Ý có gì đó không ổn, theo ánh mắt của Tô Ý, cậu ta nhìn thấy một người đàn ông có đôi lông mày lạnh lùng, nét mặt thanh tú.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy khiến cậu ta có chút không thoải mái, cậu ta chưa từng thấy người khác phái nào thân thiết với Tô Ý như vậy. Là một người đàn ông, cậu ta ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Kế hoạch ban đầu là từ từ thuyết phục Tô Ý uống rượu rồi tỏ tình bắt buộc phải hủy bỏ, nhưng cậu ta đột nhiên cảm thấy khẩn trương, luôn cảm thấy nếu mình hành động trễ, Tô Ý sẽ không còn ở bên mình nữa.

Cậu ta tạm thời thay đổi kế hoạch.

"Nào, chúng ta cùng chơi sự thật hay thử thách đi, được không? Chúng ta đổi trò chơi khác. Chỉ nghe người khác hát thì nhàm chán quá." Tống Thâm Cảnh vui vẻ hào phóng, mối quan hệ với mọi người cũng rất tốt nên cậu ta vừa nói xong, bọn họ liền xúm lại tạo thành một vòng tròn, sôi nổi tỏ vẻ mình muốn tham gia, Tô Ý cũng ở trong nhóm người đó.

"Trưởng ban, chúng ta cùng nhau chơi đi!" Cậu ta giống như vô ý hỏi: "Bên cạnh là bạn của chị sao? Chúng ta cũng cùng nhau chơi đi."

Nghe có vẻ hào phóng và tự nhiên, nhưng đôi mắt lại mang theo vẻ công kích.

Sau khi cậu ta nói xong, những người xung quanh mới chú ý đến bên cạnh Tô Ý có thêm một người, mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt trong veo lạnh lùng, khuôn mặt ưu tú. Sự ngạc nhiên hiện lên trên mặt của mọi người, nhưng bởi vì ở đây đều là sinh viên năm nhất nên vẫn chưa có ai nhận ra Lâm Thanh Hứa.

Tống Thâm Cảnh không cho bọn họ cơ hội từ chối, liền nói ra quy tắc.

Miệng chai rượu này chỉ vào ai, thì hoặc là tự trừng phạt mình hai ly rượu nồng, hoặc là lựa chọn mạo hiểm.

Nói thật thì khá là nhàm chán.

Cậu ta kiểm soát lực tay của mình, miệng chai hướng về phía Tô Ý.

“Trưởng ban, chị đến trước đi.” Tống Thâm Cảnh vui vẻ gọi một tiếng, điều khiển bầu không khí.

Tô Ý nhìn miệng chai đối diện với mình, hơi sửng sốt, khẽ cau mày lại.

Tửu lượng của cô không tốt, uống ba ngụm đã gục, hiện tại không có bạn cùng phòng hay người nhà, cô sẽ không đυ.ng đến rượu. Uống rượu là không thể, vì vậy cô chỉ có thể chọn mạo hiểm.

"Vậy thì, hãy tỏ tình với người xung quanh mình, nhất định phải được người kia đồng ý mới được tính là thành công." Mọi người nói, nhìn Tống Thâm Cảnh với ánh mắt mơ hồ. Không ai không biết Tống Thâm Cảnh đang nghĩ gì, mọi người đều lên kế hoạch giúp đỡ cậu ta vào lúc này.

Tống Thâm Cảnh nhướng mày, trong mắt tràn đầy chắc chắn, cậu ta tỏ ý cảm ơn, nâng ly rượu lên, một ngụm uống cạn.

Tô Ý cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác bị buộc phải lựa chọn thật sự rất tệ, nhưng lúc này nếu cô phải rút lời nói không chơi nữa, e rằng sẽ làm mất hứng của mọi người. Cô biết nếu nói với Tống Thâm Cảnh, cậu ta nhất định sẽ đồng ý, trò chơi coi như hoàn thành, nhưng cho dù chỉ là một trò chơi, cô cũng không muốn nói ra những lời như vậy.

Bên kia là Lâm Thanh Hứa.

Nhưng Lâm Thanh Hứa...

Nói như vậy liệu anh ấy có đồng ý không?

Mặc dù, cô thật sự muốn nói điều đó, cô đã muốn nói điều đó từ rất lâu rồi.

Nhìn thấy đôi lông mày thanh tú xinh đẹp của Tô Ý cau lại, nghĩ đến ánh mắt mơ hồ của những người xung quanh Tô Ý và chàng trai kia cũng như hành vi uống rượu cảm ơn của người này, anh dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Lông mày của Lâm Thanh Hứa cũng hơi cau lại, anh không thể nói tại sao, có lẽ là vì anh không thích nhìn thấy Tô Ý xấu hổ, anh cũng chưa bao giờ thích những dịp trò chơi như vậy.

Sau đó, nghĩ lại tối nay, thật sự có một ham muốn chiếm hữu mơ hồ trong anh, chỉ là anh không nhận ra điều đó mà thôi. Nhưng đó là chuyện của sau này.

Tiếng hát và tiếng cười trong KTV kéo dài, rượu đã uống rất nhiều, thậm chí không khí còn nồng nặc mùi rượu, bọn họ còn đang chờ đợi hành động của Tô Ý trong lượt chơi này, đã có người bắt đầu thúc giục bọn họ.

Lâm Thanh Hứa nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tinh xảo của Tô Ý, đuôi mắt nhếch lên, khóe mắt có nốt ruồi đỏ, lông mày nhíu lại, má lúm đồng tiền đã không còn, anh như bị ma ám mà đến gần Tô Ý, giọng nói lạnh lùng của anh cũng có hơi nhuốm mùi rượu trong không khí.

"Nếu cậu không muốn thực hiện yêu cầu của cậu ta, vậy cậu có muốn thử điều đó với tôi không?"