◎Luôn là gió mát lướt qua ánh trăng sáng, tuyết trắng không nhiễm bụi trần◎
Đêm 30 giao thừa.
Ông bà nội và ông bà ngoại của Tô Ý cũng đến đây hôm nay, còn có cả Ngọc Ngọc, đứa con nhỏ của gia đình người dì, vì dì và những người khác phải đi công tác cho nên năm nay Ngọc Ngọc cũng tham gia đón tết cùng gia đình cô, cả nhà đón năm mới thật náo nhiệt.
Tô Ý được giao nhiệm vụ dán câu đối chào mừng mùa xuân.
Cô di chuyển một chiếc ghế đẩu ở cửa và bảo Ngọc Ngọc đứng sang một bên để xem câu đối đặt ngang ngang có bị lệch đi hay không.
Ngọc Ngọc mới chỉ là đứa trẻ bốn tuổi năm tuổi, giống như một quả bóng nhỏ, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, được chạm khắc bằng ngọc bích, và nói bằng một giọng nói non nớt: "Nó cong."
"Trái, trái, cao hơn."
"Bên trái cao hơn sao? Là như thế này à?" Tô Ý hạ thấp bên trái xuống một chút, sau đó nâng bên phải lên một chút, rồi quay đầu lại nhìn Ngọc Ngọc.
…..
"Ngọc Ngọc! Sao em lại nhìn nghiêng vậy!" Giọng nói mềm mại của Tô Ý vừa có phần bất lực vừa có phần buồn cười, Ngọc Ngọc nghiêng đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh mang theo vẻ ngây thơ chớp chớp nhìn Tô Ý, khiến người ta muốn giận cũng không nỡ giận được.
Tô Ý hơi ngả người ra sau, cảm nhận một lúc rồi mới đem câu đối dán lên, còn lại sẽ phải dán khá nhiều. Sau khi hai người dán câu đối xong, Tô Ý nắm tay Ngọc Ngọc cùng đi vào trong nhà.
Bên trong căn phòng ấm áp, bà nội và bà ngoại hai người đang cùng nhau ngồi trên ghế sô pha gọt cam đường, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ. Ông nội và ông ngoại đang đánh cờ bên cửa sổ ở một bên của phòng khách, bầu không khí sôi nổi náo nhiệt cũng không ảnh hưởng chút nào đến hai người bọn họ. Ba Tô và mẹ Tô thì đang bận rộn ở trong bếp.
Tô Ý dắt tay Ngọc Ngọc đi đến gần và cả hai cùng thả mình vào chiếc ghế sofa mềm mại, bà nội bế Ngọc Ngọc lên chơi với cô bé, còn bà ngoại thì quay sang chạm vào Tô Ý đang dựa vào ghế sofa để hỏi chuyện.
“Ở đại học có vất vả lắm không?” Giọng nói của bà vẫn dịu dàng ân cần như cũ, mang theo ngữ điệu đặc thù của Giang Nam: “Dường như Ý Ý của chúng ta lần này trở về đã khác trước hơn nhiều rồi.”
Bà nội ở bên cạnh nghe vậy cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt yêu thương nhìn Tô Ý và nói: "Đúng vậy, Ý Ý của chúng ta đã trở nên xinh đẹp hơn."
"Ý Ý của chúng ta, nhất định sẽ càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng hạnh phúc hơn."
Trong đáy mắt của hai người phụ nữ già không giấu được vẻ vui sướиɠ, lại có chút nhẹ nhõm.
Bố mẹ của Tô Ý đều là giáo viên nên họ không mấy quan tâm đến Tô Ý cho lắm. Tuy nhiên Tô Ý ngày từ khi còn rất nhỏ đã biết công việc của bố mẹ mình rất bận rộn vậy cho nên cô rất hiểu chuyện, điều này khiến mọi người cũng bớt lo lắng hơn.
Nhưng họ vẫn không khỏi xót xa khi nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đang ở trong lớp đi xin kẹo mà cô đã biết tự dọn phòng của mình, tự làm bữa sáng cho bản thân và tự đi học.
Một lần trước đây, thời điểm đó cô đang học ở trường trung học, Tô Ý bị sốt khi vừa về đến nhà nhưng không ai trong số họ biết điều đó, cả ba và mẹ của cô, hai người đó vẫn đang bận giải quyết các công việc ở trường, cuối cùng Tô Ý phải đến bệnh viện một mình. Khi vừa đặt chân đến bệnh viện cô đã kiệt sức mà ngất đi, bố mẹ của cô vội vã chạy đến khi thấy bệnh viện gọi.
Sau đó, khi mọi người biết chuyện này, họ đều đến đây chăm sóc Tô Ý trong một thời gian, một đứa trẻ gầy gò, không còn chút thịt nào trên người nhưng đôi mắt vẫn to tròn, trong veo và sinh động khiến người ta mê mẩn, làm cho người khác cảm thấy thật đau lòng.
Nhưng thật may mắn là sau khi vào đại học cơ thể cô đã khá hơn một chút, mặt đã có thêm chút thịt đầy đặn hơn, da dẻ cũng hồng hào hơn trước rất nhiều. Mặc dù trên người cô vẫn chưa có da có thịt là bao nhiêu, tuy nhiên so với thời điểm học trung học thì cơ thể của Tô Ý đã coi như tốt hơn nhiều rồi.
Khuôn mặt của Tô Ý đỏ và nóng bừng lên do xấu hổ trước lời khen của bà nội và bà ngoại, cô đặt quả cam đường mà bà nội vừa gọt trong tay cho vào miệng. Cắn một miếng, thứ nước mát lạnh trào ra trong miệng, cảm giác vừa ngọt ngào vừa sảng khoái, ngọt đến tận đáy lòng.
"Này, Ý Ý, trường đại học của cháu có bạn học nào đẹp trai không?"
Tô Ý dừng lại một lúc khi cô đang định đưa miếng cam vào trong miệng, tiếp theo đó cô đột nhiên có linh cảm không lành.
“Có lẽ, có lẽ là có, cháu cũng không quá để ý đến.” Nước từ trong miếng cam đường mọng nước mang theo hương vị ngọt ngào nồng đậm, giọng nói của Tô Ý theo đó mà có chút mơ hồ.
“Vậy con thấy có bạn học nào đẹp trai không?” Bà ngoại phớt lờ câu trả lời của Tô Ý và tiếp tục hỏi chuyện một cách vu vơ.
“Này, bà cũng quá vòng vo rồi đấy, sao không trực tiếp hỏi luôn đi?” Bà nội có chút chán ghét liếc mắt nhìn bà ngoại một cái, quay sang thẳng thắn hỏi Tô Ý: “Ý Ý của chúng ta đã từng yêu đương chưa?”
Quả nhiên, cô biết bản thân mình không thể trốn tránh khỏi chuyện này. . . .
Khuôn mặt của Tô Ý đột nhiên đỏ bừng nóng ran lên, có chút xấu hổ, chút phấn má hồng trên mặt của cô, kết hợp với chiếc áo len đỏ cùng màu với Ngọc Ngọc, khiến cả người Tô Ý trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Hai người phụ nữ già nhìn bộ dạng vừa bối rối vừa ngượng ngùng của Tô Ý, cho rằng có chuyện không ổn xảy ra rồi, hai mắt đột nhiên mở to sáng bừng lên.
"Anh chàng đó từ đâu tới?"
"Cao bao nhiêu? Có đẹp trai không?"
"Anh chàng đó có học cùng khoa với Ý Ý của chúng ta không?"
"Này, chắc chắn không phải đâu. Tôi đã đọc nó trên mạng rồi. Học sinh thể thao bây giờ rất nổi tiếng."
"Các sinh viên vật lý không giỏi bằng các chàng trai sinh viên từ khoa học và kỹ thuật. Họ trông rất tinh tế."
"Sinh viên thể thao!"
"Sinh viên kỹ thuật!"
Trước khi Tô Ý kịp trả lời điều gì đó, bà nội và bà ngoại đã bắt đầu tranh cãi với nhau.
Tô Ý khóc không ra nước mắt, yếu ớt xen vào: "Con, con không có yêu đương."
Lời này vừa nói ra, hai bà liền trở nên trầm mặc, sau đó cùng nhau nhìn về phía của Tô Ý.
Da đầu của Tô Ý trở nên tê dại vì cái nhìn "Hận rèn sắt không thành thép", sau đó cô nghe thấy bà nội và bà ngoại từng người một lên tiếng nói chuyện.
"Ý Ý cháu yêu, thời điểm học đại học, thật là một cơ hội tốt để trải nghiệm tình yêu."
"Đúng vậy, giống như lúc bà nội cháu mới bước chân vào đại học, bà đã đổi mấy anh người yêu rồi đấy."
"Ba mẹ của cháu cũng yêu nhau vào năm thứ nhất."
"Cháu, mau tận hưởng cảm giác vui vẻ khi còn có thể đi!!!"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ý đỏ bừng bởi lời nói của hai người già, nhìn quả cam đường nhỏ màu vàng đang lăn tròn trong lòng bàn tay, cô cúi đầu gọt vỏ, không kiềm chế được mà nghĩ đến Lâm Thanh Hứa.
Bây giờ anh ấy đang ở đâu và đang làm gì nhỉ? Có lẽ anh ấy cũng đang xem TV và ăn cam phải không? Có phải anh ấy cũng sẽ bị người khác hỏi một câu hỏi về tình yêu đúng không? Nếu được hỏi, anh ấy sẽ trả lời như thế nào? Anh ấy có người mà anh ấy muốn hẹn hò chưa?
Tô Ý không biết câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong số những điều vừa nghĩ ra này, nhưng điều đó không ngăn cản được cô nghĩ về anh, ngay cả khi Lâm Thanh Hứa đang dần trở nên xa lánh cô, điều đó cũng không thể ngăn cô nghĩ về anh.
Tâm sự của cô gái thật bí mật và mãnh liệt, làm sao có thể dễ dàng bị xua tan.
Cô sẽ làm việc thật chăm chỉ để bản thân trở nên tốt hơn, đủ để sát cánh cùng anh, và rồi cô sẽ tỏ tình với anh.
Đây là quyết định mà Tô Ý đã suy nghĩ từ rất lâu, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi!” Mẹ Tô bưng ra hết món này đến món khác từ trong phòng bếp, gọi mọi người mau vào ăn bữa tối giao thừa.
Mọi người bước đến phía của bàn ăn, tất cả đều bị mê hoặc bởi những món ăn thịnh soạn trên bàn, đủ sắc, đủ hương, đủ vị.
Một nhóm người náo nhiệt lần lượt ngồi xuống, nâng ly chúc mừng, lần lượt nói ra rất nhiều lời tốt lành chúc phúc cho nhau rồi bắt đầu ăn. Giữa gia đình không có đạo đức giả hay tục tĩu cần phải xã giao, mọi người ai cũng thoải mái vui vẻ, tùy ý nói chuyện. Vào thời điểm gần cuối ngày, Tô Ý và Ngọc Ngọc, với tư cách là thế hệ trẻ nhất đã nhận được rất nhiều phong bao lì xì màu đỏ, mọi người trên bàn đều có một phong bao lì xì màu đỏ trên tay, mang lời chúc tốt lành.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đang xem gala lễ hội mùa xuân trên ghế sô pha, nhưng vì đã già rồi nên không thể thức đêm, vì vậy ông bà nội và ông bà ngoại trở về phòng ngủ, bố Tô và mẹ Tô cũng ở lại một lúc. tuy nhiên hai người bọn họ cũng không thể chịu nổi nữa mà lên phòng đi ngủ.
Bây giờ, chỉ còn lại Tô Ý và Ngọc Ngọc ngồi cùng nhau trong phòng khách. Đứa trẻ này dường như vô cùng phấn khích, nhảy lên nhảy xuống trên ghế sofa, trò chuyện và chơi trò chơi với Tô Ý, sau đó hai người họ vừa ăn trái cây vừa xem Gala lễ hội mùa xuân.
Trên màn hình TV, Gala lễ hội mùa xuân đã đến thời điểm đếm ngược cuối cùng.
Mười!
Chín!
Tám!
…
Bốn!
Ba!
Hai!
Một!
"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"
Tô Ý và Ngọc Ngọc đếm ngược cùng TV và cùng nhau nói lời chúc mừng năm mới. Dù sao cô bé này vẫn còn là một đứa trẻ, nói lời chúc mừng năm mới xong, Ngọc Ngọc cũng không chịu nổi nữa, dựa vào ghế sô pha ngáp liên hồi.
Từ thời điểm 0 giờ trở đi, điện thoại di động của Tô Ý rung lên liên tục. Rất nhiều người đã gửi lời chúc mừng năm mới, mặc dù rõ ràng là gửi theo nhóm nhưng Tô Ý vẫn đáp lại từng người một bằng trái tim.
Lúc này, đoạn trò chuyện của cô với Lâm Thanh Hứa đã bị đẩy xuống phía dưới, và nếu không cố ý tìm kiếm thì gần như không thể tìm thấy nó nữa.
Tô Ý nhấp vào cuộc trò chuyện, suy nghĩ xem có nên giả vờ gửi tin nhắn nhóm và gửi lời chúc mừng năm mới đến cho Lâm Thanh Hứa hay không. Những ngón tay gầy guộc trắng nõn của cô do dự rất lâu trên khung chat mà vẫn không có đủ can đảm để gõ lời chúc mừng năm mới.
Ngọc Ngọc vốn đã buồn ngủ đến mức ngủ gật, đầu cô bé lắc lên lắc xuống, gật gù như gà mổ thóc, cuối cùng cô bé này cũng không chịu được nữa mà bị cơn buồn ngủ lấn át, nghiêng đầu dựa vào cánh tay của Tô Ý mà ngủ thϊếp đi.
Những ngón tay của Tô Ý đang chùng xuống khi cô định gõ chữ, nhưng phát hiện Ngọc Ngọc đã ngủ, vì vậy cô vội vàng đặt điện thoại xuống và ôm Ngọc Ngọc lên, dỗ dành cô bé đi tắm rửa.
"Ngọc Ngọc, chúng ta đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó đi ngủ được không?"
“Được ~” Cũng may Ngọc Ngọc còn chưa ngủ hoàn toàn, cô bé dụi dụi vào cổ Tô Ý, dùng đôi tay trắng nõn mềm mại dụi dụi mắt, lại mở miệng ngáp một cái thật lớn, nước trong đáy mắt theo cơn buồn ngủ mà chảy ra ngoài.
Tô Ý dỗ dành Ngọc Ngọc lên giường đi ngủ, sau đó quay lại ghế sofa để lấy điện thoại di động của mình. Cả ngày hôm nay rất mệt nên bây giờ cô cũng có chút buồn ngủ, định cầm điện thoại lên rồi đi ngủ luôn.
Nhưng khi cô cúi xuống và nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Hứa đang hiện lên trên điện thoại, cô sửng sốt một lúc lâu, cho rằng bản thân mình bị ảo giác, sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt của chính mình ở góc trên bên phải, Tô Ý lại càng thêm sửng sốt, bây giờ cả tâm trí cô hoàn toàn trở nên hoang mang.
Cô đã gọi video từ khi nào? Tại sao lại là với Lâm Thanh Hứa!?
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, có lẽ là lúc đó đầu của Ngọc Ngọc nghiêng về phía trước không may chạm phải màn hình điện thoại, hơn nữa bởi vì lúc đó có quá nhiều tin nhắn, cô đã vặn nhỏ âm lượng điện thoại đến mức nhỏ nhất, chính vì vậy có lẽ nó đã bị âm lượng của TV át tiếng đi.
Đây thực sự là, sai lầm lớn nghiêm trọng nhất mà cô mắc phải.
Trong video, Lâm Thanh Hứa nhìn chằm chằm Tô Ý đang sững sờ, sự bồn chồn tích tụ trong lòng dường như được giải tỏa, thậm chí tâm trạng lạnh lùng cả đêm cũng được cải thiện một chút.
Tô Ý hôm nay mặc một chiếc áo len màu đỏ, trên đầu cũng buộc hai quả bóng nhỏ giống như của Ngọc Ngọc, cả hai được kẹp bằng những chiếc kẹp lông có chữ "Phúc" và "An" tương ứng. Một đôi mắt to ngấn nước, nhìn qua có vẻ rất rực rỡ và các đường nét trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại.
“Tô Ý?” Lâm Thanh Hứa nhìn thấy dáng vẻ bất động của Tô Ý trong video, cuối cùng vẫn phải lên tiếng gọi cô một tiếng...
Tô Ý bị giọng nói của Lâm Thanh Hứa gọi cho giật mình tỉnh lại, nhìn khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì, cô khẽ liếʍ môi, trên môi của cô còn đọng lại một tầng nước.
“Tớ, vừa rồi có thể là do tớ vô ý chạm vào, không phải cố ý đâu, thật xin lỗi.” Tô Ý cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, có chút xấu hổ nói.
Lâm Thanh Hứa không quan tâm, lông mày và đôi mắt của anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, cho dù đó là một lễ hội náo nhiệt như Tết Nguyên Đán, nó cũng không khiến lông mày và đôi mắt của anh ấm áp hơn chút nào.
Vào lúc này, Tô Ý vẫn chưa biết rằng có một số người được sinh ra trong vực lạnh của địa ngục, và họ không biết ấm áp là gì và niềm vui là gì.
"Chúc mừng năm mới, Tô Ý." Lâm Thanh Hứa nhìn hình ảnh của Tô Ý trên màn hình, và giọng nói của anh ấy cũng trở nên chậm lại mà ngay cả bản thân anh cũng không hề hay biết.
Tuy nhiên lúc này, Tô Ý vẫn đang đắm chìm trong sự căng thẳng và ngượng ngùng nên không nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của Lâm Thanh Hứa. Khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Hứa vang lên, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng trong giây lát, và cô chớp mắt, như thể cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
Đôi mắt cô đột nhiên trở nên sáng hơn, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm tối, tỏa sáng rực rỡ, và giọng nói cũng trở nên ngọt ngào và mềm mại hơn: "Chúc mừng năm mới, Lâm Thanh Hứa."
Hi vọng anh luôn là gió mát lướt qua ánh trăng sáng, tuyết trắng không nhiễm bụi trần, cho dù là ai cũng không thể với tới được.