Chương 17: Nhật Ký Yêu Thầm

◎Không yêu đương sẽ bị đuổi ra khỏi nhà◎

Giảng viên từ trước đến nay luôn mang bộ mặt nghiêm túc giờ đây đã để lộ ra nụ cười hài lòng, mắt nhìn Tô Ý nói: "Phần đề cương này viết rất hay. Tuy thiếu phần viết về gia đình, nhưng nó bắt đầu từ chuyên ngành và sở thích của cậu ấy, phát triển từng lớp một và xoay quanh chủ đề phục hồi di sản, tốt, rất tốt."

Từng lời nói của giảng viên tràn ngập những từ ngữ dùng để khen ngợi.

Thi Cẩm đang đứng ở một bên khóe miệng hơi nhếch lên một chút sau đó hoàn toàn cứng đờ, cô ta nhìn về phía của Tô Ý, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc khó tả, tiếp theo đó là sự ghen ghét đến tột cùng.

Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra được?

Đây không phải là giảng viên nghiêm khắc nhất sao? Làm sao ông ấy ấy có thể hết lời khen ngợi đối với Tô Ý như vậy được?

Không lẽ cô ta có khả năng gì đặc biệt? Dựa vào cái gì mà có thể được thầy khen ngợi hết lời như vậy?

Chắc chắn là giảng viên đang khen ngợi trước sau đó sẽ phê bình sau, chắc chắn sẽ cho cô ta những nhận xét không tốt đẹp gì.

Cô ta không tin, không tin Tô Ý sẽ không phải nhận bất cứ lời phê bình nào.

"Tuy nhiên." Giảng viên dừng lại một chút sau khi đánh giá qua toàn bộ phần đề cương, đưa ra sự một thay đổi bất ngờ trong lời nói.

Thi Cẩm ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào giảng viên, trong mắt hiện lên một chút khinh thường.

Mau nhìn xem, mày có cái gì mà tốt chứ, chỉ là trước tiên giảng viên đánh giá qua loa một chút, những lời sau đây mới nói về trọng điểm.

"Tô Ý, tinh thần đồng đội vẫn rất là quan trọng. Thầy tin rằng nếu em chịu nói ra ý tưởng của mình, các bạn học nhất định sẽ đồng tình với ý tưởng của em. Em thực sự rất có khí chất, và em tự nhiên cũng rất thích hợp với nơi này."

Nụ cười khinh thường của Thi Cẩm vào giờ phút này hoàn toàn đóng băng trên khuôn mặt của cô ta, lông mày hiện rõ vẻ không vui, năm đó bản thân cô ta đã cố gắng hết sức lực để có thể đến được đây, người xung quanh đều hết lời khen ngợi, nói cuối cùng cô ta cũng đã trở thành một sinh viên đại học.

Nhưng cuối cùng, Tô Ý đã dễ dàng vượt qua cô ta.

Thi Cẩm cau mày, vẻ mặt giống như không cam lòng đưa mắt liếc nhìn giảng viên một cái: "Chọn làm loại đề cương nào cũng không cần hỏi ý kiến của em sao?"

“Chúng ta có thể học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau trong học tập nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc lười biếng và cách đối phó với giáo viên.”

Sau khi cả nhóm đi ra khỏi văn phòng, Thi Cẩm cau mày mang theo bộ dáng không hài lòng và ghét bỏ, nhìn qua Tô Ý một lượt rồi nói: "Vậy thì lần này, chúng ta hãy miễn cưỡng mà làm theo kế hoạch của cô ta đi."

Tô Ý không quan tâm đến những gì mà Thi Cẩm đang nói, vào thời điểm khi cô ấy nghe được lời khẳng định của giảng viên, cô cảm thấy rằng việc sửa đổi và điều chỉnh bản kế hoạch trong mấy hôm nay không kể ngày đêm của mình là điều rất đáng giá.

Cô đi bộ về hướng thư viện, định giải quyết hết tất cả các kịch bản còn lại của cuộc phỏng vấn này và nhiệm vụ của các môn học khác theo thứ tự.

Rất nhanh sẽ tới vòng phỏng vấn khoa cuối của kỳ khảo hạch.

Ngày hôm đó, Tô Ý đã đến trường quay từ rất sớm và kiểm tra các địa điểm một chút, người từ các nhóm khác đã đến rồi.

Trước khi Thi Cẩm và những người khác đến, Tô Ý đã tìm được cho mình một góc của khán phòng và ngồi xuống, và hỏi Thi Cẩm liệu bọn họ có thể đến sớm không, nhưng không ai trả lời lại cô.

Những ngón tay tái nhợt của Tô Ý trượt trên màn hình điện thoại, thật trùng hợp, màn hình dừng lại và ảnh đại diện của Lâm Thanh Hứa đang nằm ở chính giữa.

Tô Ý nhìn xuống và thấy rằng cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn họ vẫn là vào ngày mà Lâm Thanh Hứa đồng ý tới buổi phỏng vấn.

Một chữ “Được” ngắn gọn và đơn độc.

Mi mắt của Tô Ý khẽ rũ xuống, che giấu đi sự cô đơn và buồn bã.

Đột nhiên cùng lúc đó, những người trước đó đã đến và đang nói chuyện với nhau đột nhiên im lặng, phát ra tiếng thì thầm khe khẽ thể hiện sự kinh ngạc.

Tô Ý giống như cảm thấy được điều gì đó, đưa mắt nhìn lên lối ra vào.

Để hợp tác phỏng vấn, Lâm Thanh Hứa đã mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, anh vốn là một người lạnh lùng và đàng hoàng nhưng sau khi mặc vào, anh lại khiến cho người ta cảm thấy mình có vẻ như đẹp trai hơn, lạnh lùng và lãnh đạm hơn.

Giữa lông mày như có núi và tuyết trắng, sống mũi cao, đường nét gọn gàng uyển chuyển, môi mỏng khẽ mím, chính là gió trăng trong lòng rất nhiều người.

Ở bên cạnh, Thi Cẩm đang mặc trang phục công sở để phỏng vấn, phong độ rất tốt, cô ta và Lâm Thanh Hứa cùng nhau bước vào, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, ai đó còn thấp giọng hỏi người bạn đồng hành của mình rằng liệu hai người bọn họ có đang ở bên nhau không.

Thi Cẩm cảm thấy rất hài lòng với những ánh mắt đang đổ dồn vào mình và Lâm Thanh Hứa, giống như một con thiên nga kiêu hãnh, ngẩng cao đầu và ánh mắt coi thường mọi thứ xung quanh.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tô Ý đang ngồi trong một góc, nụ cười trên khuôn mặt cô ta càng lộ rõ hơn, thời điểm hai người chạm mắt nhau, Thi Cẩm còn cố ý nhướng mày tỏ ý khıêυ khí©h.

Nhưng thật không ngờ, biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Ý vẫn bình thản và tươi tắn, không có bất kỳ biểu hiện nào mà Thi Cẩm muốn nhìn thấy.

Tô ý đưa mắt nhìn Lâm Thanh Hứa đang tiến đến gần mình, bước từng bước một cách thoải mái, trái tim cô càng đập nhanh hơn không thể kiểm soát nổi.

Cô đang ngồi trong góc phòng, vốn tưởng rằng Lâm Thanh Hứa hẳn là sẽ không nhìn thấy mình, nhưng khi cô cúi đầu nhìn xuống sau đó tại thời điểm ngẩng đầu lên, liền đυ.ng phải ánh mắt của Lâm Thanh Hứa.

Bốn mắt chạm nhau, sự lạnh lùng và xa cách trong mắt Lâm Thanh Hứa vẫn giữ nguyên vẹn như đêm hôm đó, vẫn chưa dịu đi chút nào, nhưng anh vẫn khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi khi nhìn thấy cô.

Tô Ý khẽ chớp mắt một chút, che giấu đi nỗi buồn và và tầng hơi nước sắp tràn ra khỏi mí mắt, mím môi nở một nụ cười lịch sự, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, cô cũng gật đầu chào hỏi lại một cái.

Tô Ý sau khi cười liền nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cô sợ nếu như tiếp tục nhìn, cảm xúc trong mắt sẽ không thể giấu được nữa.

Vào thời điểm khi Lâm Thanh Hứa vừa mới bước vào, anh đã chú ý đến Tô Ý, một cô gái có dáng người nhỏ bé, đang ngồi ở trong một góc khuất của căn phòng, sau khi hai người nhìn nhau, Tô Ý mỉm cười lịch sự khiến anh có chút cảm giác xa lạ, sau đó cô nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

Lâm Thanh Hứa cau mày không thể nhận ra cô gái nhỏ này đang suy nghĩ điều gì trong đầu.

Cô thực sự rất sợ anh sao?

Chỉ có thể cười khi ở một khoảng cách xa? Ngay cả khi nụ cười này là phép lịch sự nhưng vẫn có cảm giác thật xa cách.

Khi tất cả mọi người trong mỗi nhóm đều có mặt đông đủ, các nhóm tham gia sẽ được bốc thăm để xác định thứ tự mà họ sẽ lên sân khấu.

Nhóm của Tô Ý là nhóm sẽ lên trình bày đầu tiên.

Các giảng viên chấm điểm vẫn chưa đến, Tô Ý và các thành viên trong nhóm của cô phải điều chỉnh tất cả các thiết bị trước khi giảng viên đến.

Thi Cẩm liếc nhìn bản kế hoạch và chuẩn bị bước lên sân khấu, Tô Ý và các thành viên khác trong nhóm đã cùng nhau điều chỉnh ánh sáng và chụp ảnh, nhưng vì Thi Cẩm, nên những người khác cũng không muốn tiếp xúc với Tô Ý lắm, chỉ sắp xếp ánh sáng và chuẩn bị chụp ảnh sơ sài, không quá để ý đến cô.

Tô Ý không muốn làm đứt sợi dây xích vào giây phút cuối cùng, cô đã tự mình điều chỉnh ánh sáng và điều chỉnh vị trí máy quay, khi cô gần như đã sẵn sàng cho buổi trình diễn thì các giảng viên cũng đến.

Với tư cách là người điều phối hiện trường, Tô Ý đứng sang một bên, đưa mắt nhìn hai người Thi Cẩm và Lâm Thanh Hứa cùng nhau bước lên sân khấu.

Cô lấy cốc nước ra chuẩn bị uống một ngụm, vừa rồi trên trán cô lấm tấm mồ hôi do phải chuẩn bị các công việc cần thiết, phấn son trên mặt cũng có chút bị nhòe đi ít nhiều.

Phỏng vấn trên sân khấu làm theo giống hệt như bản kế hoạch phỏng vấn của Tô Ý viết ra, các giáo viên chấm điểm đang nghe phỏng vấn và màn trình diễn, ánh mắt lộ ra vẻ tán thành, trên mặt đều là biểu cảm hài lòng.

Sau cuộc phỏng vấn, Lâm Thanh Hứa từ chối lời mời cùng nhau dùng bữa của Thi Cẩm và bỏ đi về một mình.

Vì kế tiếp sẽ có kết quả, không cần thiết phải đợi ở đây nữa nên Tô Ý cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Trở lại ký túc xá, Khương Niệm và những người khác đều đang có mặt đông đủ ở đó.

Khóa phỏng vấn là khóa nghiệp vụ bắt buộc, thời gian một lần phỏng vấn cũng rất dài, cho nên phải chia làm hai đợt thẩm định, buổi phỏng vấn của đám người Khương Niệm được sắp xếp vào ngày mai.

"Ý Ý, cuối cùng cậu cũng đã trở lại!" Hứa Thanh Ninh nhìn Tô Ý, người đang mở cửa bước vào trong: "Mau nói cho chúng tớ biết chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao Thi Cẩm và Lâm Thanh Hứa lại ở cùng nhau?"

"Bây giờ đã có tin đồn rằng có điều gì đó không ổn với hai người họ!"

"Lâm Thanh Hứa trông giống như một bông hoa lạnh lùng vậy, làm thế nào lại có thể bị Thi Cẩm hái xuống nhanh như vậy được chứ." Khương Niệm lắc đầu tỏ ý không ủng hộ, tuy nhiên cô ấy cũng rất tò mò rằng bài đăng với Tô Ý mấy ngày trước còn chưa chìm xuống. tại sao bây giờ lại có một vụ bê bối khác với Thi Cẩm?

"Nhóm của chúng tớ phỏng vấn Lâm Thanh Hứa, Thi Cẩm là người dẫn chương trình nên họ cùng nhau bước vào thôi."

Tô Ý đi đến chỗ ngồi và để đồ của mình xuống sau đó nhẹ nhàng giải thích với bọn họ.

"Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Lâm Thanh Hứa trong bữa tiệc mừng năm mới đó?" Hứa Thanh Ninh cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà cô ấy luôn muốn hỏi từ rất lâu rồi, cô ấy luôn ra ngoài vào ngày đầu năm và sau đó bận rộn với các cuộc phỏng vấn nên không biết gì cả.

"Hả? Không có chuyện gì đâu." Đôi mắt màu nâu của Tô Ý chớp chớp, có chút ngây thơ cùng nghi hoặc, "Lúc trước chỉ là quay video, hôm đó phát sóng lúc gặp nhau, nên chúng tớ có nói chuyện qua lại vài ngày."

Tô Ý trên mặt không thay đổi biểu cảm khi nói ra những lời này, nhưng bên trong trái tim cô đã bắt đầu bồn chồn mà đập loạn nhịp, mặc dù cô đã chính miệng nói rằng mình thích Lâm Thanh Hứa nhưng giờ đây cô vẫn không có đủ dũng khí để tuyên bố ngay tại chỗ.

Cô chỉ lấy được một chút dũng khí, nhưng cô cũng biết rằng đôi khi bước ra khỏi bóng tối sẽ không dễ dàng như vậy, khi nghĩ đến việc phải nói ra, cô vẫn có chút lo lắng, hoặc sợ hãi.

Cô thậm chí còn có chút hâm mộ đối với Thi Cẩm, người có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm của bản thân mình với Lâm Thanh Hứa, không giống như cô, người luôn phải trốn tránh trước mặt bạn bè, cô chỉ dám trốn trong biển người bao la, và tất cả những thích thú và sự quan tâm của cô đều bị nhấn chìm trong nước biển một cách lặng lẽ.

Tuy nhiên, cô đã làm việc rất chăm chỉ, và một ngày nào đó cô sẽ có thể đứng trước mặt Lâm Thanh Hứa và bày tỏ sự yêu thích của mình một cách đơn giản và thẳng thắn như những người khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tô Ý bỗng sáng lên một chút, Hứa Thanh Ninh thấy Tô Ý nói như vậy nên cũng không hỏi gì thêm nữa, cho rằng bài viết ban đầu của Tô Ý và Lâm Thanh Hứa cũng giống như bài viết về chuyện Thi Cẩm đứng cùng Lâm Thanh Hứa hôm nay. Việc này giống như chỉ để tạo ra những cuộc thảo luận sôi nổi giữa cư dân mạng với nhau.

Nhưng thật ra Khương Niệm đã hiểu rõ mọi chuyện, người đang nhìn Tô Ý một cách đầy suy tư.

Tuy nhiên khi nghĩ đến người đàn ông mà cô ấy gặp gần đây, cô ấy cảm thấy hơi đau đầu và không thể tự chăm sóc bản thân mình được, vì vậy cô ấy cũng không nghĩ nhiều về chuyện của Tô Ý nữa.

Lăng Linh có lẽ chính là người bình tĩnh nhất trong cả ký túc xá, sau khi chuẩn bị xong cho cuộc phỏng vấn, cô ấy lại dành thời gian để chơi game, nhưng sau một thời gian thì cô ấy bỏ cuộc. Gần đây, người đàn ông đó không còn rủ cô ấy chơi cùng nữa, và cô ấy đột nhiên cảm thấy rằng trò chơi này đã trở nên có chút nhàm chán.

Phần phỏng vấn và đánh giá kết thúc cũng là mở đầu cho tuần thi cuối cùng. Thư viện thường xuyên chật kín người không còn chỗ ngồi, đèn nhỏ trong dãy ghế ký túc xá cũng thường bật đến hai, ba giờ sáng, ai nấy đều trong trạng thái căng thẳng và đau đầu cho kỳ thi cuối tuần.

"A a a tớ phải về nhà!!! Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!!!" Hứa Thanh Ninh sau khi thi xong môn cuối cùng, trở về kí túc xá hét một trận thật to như để giải phóng bản thân.

“Nếu cậu về nhà không phải sẽ cùng anh bạn trai nhỏ kia yêu xa sao?” Khương Niệm đi vào từ đằng sau, lên tiếng trêu ghẹo.

“A, nhưng bọn tớ vốn dĩ chính là hàng xóm của nhau mà.” Hứa Thanh Ninh chớp chớp mắt, quay đầu sang một chút nói với Khương Niệm.

"Ôi trời, nhiều môn thi như vậy làm cho tớ thi xong choáng váng luôn rồi, quên mất, hai người thật sự là một cặp đôi độc ác chuyên ngược đãi kẻ độc thân!!"

"Haha, độc thân, độc thân."

Bốn người bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc riêng và trở về nhà vào ngày hôm sau.

Thời điểm khi Tô Ý về đến nhà, Giang Cẩm Ý đang nấu ăn ở trong phòng bếp, trong khi bố của Tô Ý đang ở một bên giúp đỡ và hướng dẫn cách nấu.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, cả hai lập tức đặt đồ xuống rồi bước ra ngoài, ngay lập tức đã nhìn thấy Tô Ý đang đứng ở cửa kéo theo một chiếc vali.

Cả hai người chạy đến trao cho Tô Ý một cái ôm thật chặt, Giang Cẩm Ý ôm Tô Ý vào lòng sau đó xoay người cô lại nhìn trái nhìn phải để xem cô ấy có gầy đi chút nào không, trông bà giờ đây không giống một chủ nhiệm khoa nghiêm túc ở trường trung học chút nào.

"Có thể trở về thế này là tốt rồi, con cảm thấy đại học A thế nào?"

"Rất tốt ạ."

"Đã tìm được bạn trai chưa?"

“Vẫn chưa có.” Sắc mặt có Tô Ý trầm xuống trong chốc lát, có chút ngượng ngùng phủ nhận, nhưng đối với hai người lớn hỏi về vấn đề này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Nụ cười của Giang Cẩm Ý ngay lập tức biến mất, bà không ôm cô nữa, bố Tô cũng thở dài, hai người quay người lại bước vào trong bếp.

"Ông xã, đồ ăn có bị cháy không? Đồ ăn hôm nay hai người ăn là vừa đủ."

"Không ăn hết thì vứt đi. Nhớ vứt vào thùng rác nhà bếp. Đừng nhầm lẫn."

Tô Ý đứng đơ ra đó, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, vừa nhìn liền lập tức không nhận ra bố mẹ của mình nữa, giống như có gió lạnh bên ngoài thổi vào, thổi bay lá cây sau lưng cô rơi đầy xuống đất.

Không biết vì sao, cô lại bị “cuốn gói ra khỏi nhà” chỉ vì chưa kịp yêu đương dù mới chỉ là sinh viên năm nhất.