Chương 12: Nhật Ký Yêu Thầm

#Ham muốn chiếm hữu#

Tô Ý suýt chút nữa thì đã không cầm chắc được đũa, cô trừng mắt nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, cảm thấy có hơi kỳ lạ, mà cũng có chút kinh ngạc.

Tô Ý nghĩ tới những sắp xếp của ngày mai, có lẽ là thảo luận về các câu hỏi phỏng vấn khảo hạch của cuối kỳ với các thành viên trong nhóm, mặc dù bây giờ cô vẫn chưa được thêm vào.

Vì thế cô thành thật giải thích trên điện thoại di động.

[Tô Ý]: Ngày mai tôi phải chuẩn bị phỏng vấn sát hạch cuối kỳ.

Nhưng cô hơi tò mò không biết tại sao Lâm Thanh Hứa lại đột nhiên hỏi như vậy, cô có một ý nghĩ nhỏ là Lâm Thanh Hứa muốn tìm cô, nhưng rất nhanh cô đã tự mình bác bỏ.

Cô mong đợi nhưng không dám.

Dù sao mình cũng là một người ngay cả wechat cũng phải do dự nửa ngày mới dám gửi đi, làm sao có thể chịu đựng được loại mong đợi cần phải có dũng khí thật lớn này chứ.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy như bị con mèo nhỏ gãi, Tô Ý vẫn không nhịn được, nói thêm một câu.

[Tô Ý]: Sao vậy?

Có lẽ người đầu dây bên kia đang xem điện thoại di động, nên vừa thấy tin nhắn thì ngay lập tức trả lời lại.

[Lin]: Giáo viên hướng dẫn của chúng tôi chiêu đãi khách ăn tối, mọi người đều nói muốn cậu tới, dù sao lần tuyên truyền này cậu là người bỏ ra nhiều công sức nhất.

Phản ứng đầu tiên của Tô Ý là cự tuyệt, vì liên hoan chuyên nghiệp của phục hồi văn vật cô đi không thích hợp.

Cô liếʍ liếʍ môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên màn hình điện thoại di động.

[Tô Ý]: Tôi không đi, cảm ơn các cậu nha.

[Lin]:OK

Cuộc đối thoại của hai người dừng lại ở đây, Tô Ý nhìn trong một lúc, cất điện thoại di động và tiếp tục ăn cơm.

Bên kia Lâm Thanh Hứa đưa giao diện trò chuyện cho giáo viên hướng dẫn xem.

“A, cô bé không đến. Thật đáng tiếc, lần này nhờ có cô ấy, nếu không video chúng ta đăng lên tài khoản công chúng sẽ không nhận được phản hồi tốt như vậy, thậm chí còn được đăng lên nhiều nền tảng truyền thông khác, rất nhiều người khen video này và học viện của chúng ta.”

“Đúng vậy." Lâm Thanh Hứa thản nhiên gật đầu phụ họa.

“Đáng tiếc người ta lại từ chối. Ai, thầy cũng không thể ép buộc người ta." Thầy hướng dẫn cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm.

"Lúc trước em từ chối, chẳng phải thầy đã thuyết phục em để em diễn sao?" giọng nói của Lâm Thanh Hứa vang lên đúng lúc, trong sự lạnh nhạt xa cách lại âm thầm ẩn chứa vài phần ám chỉ.

"Đúng vậy, thầy đã hỏi lại giáo viên, nói như thế nào người ta cũng là đại công thần của học viện chúng ta, học viện chúng ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa." Giáo viên hướng dẫn càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, lập tức mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho giáo viên hướng dẫn của Tô Ý.

“Này, ông Lộ, tôi muốn gặp một người của học viện các ông.”

"Ấy, chính là Tô Ý, là một cô gái rất đáng yêu, tuyên truyền lần này của học viện chúng tôi có thể được nhiều người công nhận và khen ngợi như vậy đều là nhờ có cô bé đó."

“Cô bé đủ sáng tạo, cũng rất có năng lực.”

"Tôi muốn hỏi cô bé có thể đến dùng bữa liên hoan với học viện chúng tôi được không?"

“Nếu không người của học viện chúng ta đều cảm thấy rất tiếc, ông cũng biết người của học viện chúng ta rất cứng đầu, nhất định phải báo đáp mới được thoải mái.”

Đối phương cười và mắng một câu mọt sách, giáo viên hướng dẫn đáp lại: "Vâng vâng vâng, chúng tôi là mọt sách, tích cực không phải là được rồi sao, cứ nói như vậy đi, hỏi giúp tôi một chút.”

Lâm Thanh Hứa ở một bên không nói chuyện, chờ giáo viên hướng dẫn nói chuyện điện thoại xong.

Đặt điện thoại xuống, ông nhìn Lâm Thanh Hứa đang đứng bên cạnh.

Ánh đèn sáng ngời từ đỉnh đầu anh chiêu xuống, ngũ quan tinh xảo như ngọc, trong ánh mắt lộ ra lạnh lùng, xa cách, ngón tay cầm điện thoại di động thon dài, tương phản với vỏ điện thoại di động đen kịt, mà chỗ ngón út và ngón áp út bên trong gần sát giống như phiếm hồng.

“Thầy Lâm gần đây thế nào?”

“Rất tốt, mỗi ngày đều phục hồi mấy cái bình rách nát của ông ấy.”

“Để cho ông ta biết cậu gọi những đồ sứ vô giá trị kia là bình rách nát, nói không chừng sẽ bị cậu làm cho tức chết đấy." Giáo viên hướng dẫn nhìn người trẻ tuổi trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mặt, nhìn có vẻ nghiêm trang lạnh lùng xa cách, nhưng thỉnh thoảng lại nói ra một hai câu có thể làm cho người ta bật cười, ngược lại có vài phần sức sống của người trẻ tuổi.

Nếu không nhìn kĩ sẽ thấy anh có chút trầm lặng.

Lâm Thanh Hứa nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao.

Tô Ý trở lại ký túc xá rửa mặt xong, thì phát hiện tin nhắn xác minh thêm bạn bè của mình còn chưa được chấp nhận, cô sợ không có thời gian chuẩn bị đầy đủ cho phỏng vấn sẽ bị trừ điểm, nên gửi lại một tin nhắn xác minh khác.

Tiệc mừng năm mới được tổ chức vào ngày 31, và hôm nay là ngày bắt đầu một năm mới.

Có rất nhiều người đi hái lộc đầu năm mới, có quay mặt trời lặn, có xem phim điện ảnh, Hứa Thanh Ninh và bạn trai đi ra ngoài chơi, Khương Niệm không biết tại sao lại đi đâu mất, Lăng Linh cũng hẹn bạn chơi game, trong ký túc xá đều không có ai.

Tô Ý lấy phong thư trong ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy mới.

1 tháng 1. Mưa

Đây là lần thứ 6 chúng tôi gặp nhau. Chúc mừng năm mới, Lâm Thanh Hứa.

Tôi là kẻ hèn nhát, không dám ăn cơm với cậu ấy.

Hơn nữa, thật ra tôi cũng rất muốn cùng cậu xem pháo hoa.

Nhưng tôi hèn nhát, tôi không có đủ can đảm.

Vậy thì cô hy vọng, trong năm mới này cô có thể trở nên dũng cảm hơn một chút, dũng cảm đến mức không chỉ đuổi theo ánh sáng và cái bóng của cậu, mà còn có thể đi bên cạnh để cho cậu nhìn thấy.

Cô giấu kín tình yêu trong l*иg ngực, nhiều lần ở trong bóng tối miêu tả mặt mày cậu.

Chữ viết thanh tú ở trên phong thư viết xuống hai chữ: Tô Ý.

Ngày hôm sau, Tô Ý nhận được tin nhắn của giáo viên hướng dẫn bảo cô đến văn phòng một chuyến.

Mà một buổi sáng trôi qua, cô vẫn không nhận được tin nhắn của những người bạn trong nhóm.

Dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng giáo viên hướng dẫn nói như vậy, cô vẫn quyết định đi một lần.

Đêm qua hình như có một trận tuyết rơi, buổi sáng thức dậy toàn bộ khung cảnh đều trắng xóa, ngọn cây đều bị tuyết đè cong xuống.

Tuyết còn đang chầm chậm rơi xuống, từng mảnh từng mảnh chậm rãi rơi xuống.

Tô Ý đội mũ và khăn quàng cổ, quấn mình thật chặt, mở ô đi ra ngoài.

Trước cửa phòng giáo viên hướng dẫn, Tô Ý gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh bảo cô chờ một chút.

“Xin chào…”

Cửa bị đẩy ra, hệ thống sưởi ấm bên trong cũng tranh nhau chạy ra ngoài, làm tan chảy tuyết rơi trên ô Tô Ý.

Mở cửa là một nữ sinh trang điểm đậm, diện mạo xinh đẹp.

Vào mùa đông, Tô Ý mặc áo len và quần dài, quấn mình như một con gấu, còn đối phương mặc váy liền áo, bên ngoài là một chiếc áo khoác rộng thùng thình.

Tô Ý có chút trì độn trừng mắt nhìn, sau đó yên lặng cúi đầu nhìn bản thân mình được bọc như gấu, im lặng vài giây, trong mắt mang theo vài phần hâm mộ không rõ ràng.

Sau khi đối phương thấy rõ là Tô Ý thì trợn tròn mắt.

Người bên trong đang muốn đi ra, Tô Ý lui về phía sau một bước nhường đường, chợt nghe được giọng nói của giáo viên hướng dẫn bên trong truyền đến.

“Thi Cẩm, em suy nghĩ lại đi.”

Người trước mặt không nghe, định lập tức rời đi.

Nhưng Tô Ý nghe được cái tên thì ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là tên của thành viên cùng tổ phỏng vấn tin tức và sát hạch cuối kỳ của cô sao?

Cô vẫn luôn lo lắng không có nhiều thời gian chuẩn bị bài tập, dù sao đã cuối kỳ, các môn khác cũng phải ôn tập, về phương diện học tập này thì Tô Ý từ trước đến nay không bao giờ cẩu thả, cho nên do dự một lát, Tô Ý vẫn giữ chặt cô ấy lại.

“Thi Cẩm?”

Bị giữ chặt nên nữ sinh nhìn qua, nhìn chằm chằm vào bàn tay Tô Ý đang giữ lấy quần áo của mình, trong mắt hiện lên sự chán ghét ghét sâu sắc.

"Tôi là Tô Ý, cùng nhóm với cậu trong bài phỏng vấn khảo hạch cuối cùng, tôi gửi tin xác minh thêm bạn bè nhưng các cậu vẫn chưa chấp nhận, khi nào chúng ta có thể thảo luận?"

Trong mắt nữ sinh mang theo sự chán ghét không chút che dấu, giây tiếp theo đã muốn nói cút.

Nhưng giáo viên hướng dẫn bên trong hình như đã nhìn thấy Tô Ý, nên gọi Tô Ý vào.

Tô Ý buông lỏng tay dưới ánh mắt chán ghét của nữ sinh, nhỏ giọng nói: "Có thể chờ tôi một chút không?”

Tô Ý nói xong thì đi vào.

Mà Thi Cẩm vốn định trực tiếp rời đi, có kẻ ngốc mới chờ cô.

Nhưng ngay lúc sắp rời đi, cô ta nghe thấy thầy hướng dẫn nói với Tô Ý: "Người chuyên ngành phục hồi văn vật muốn mời em cùng ăn một bữa cơm."

Chuyên ngành phục hồi văn vật, không phải là chuyên ngành của Lâm Thanh Hứa sao?

Bước chân muốn đi của nữ sinh dừng lại, đứng ở một bên dựa vào tường lắng nghe.

“Em đừng vội từ chối.”

“Thầy biết em cảm thấy xấu hổ, nhưng bọn họ cũng thật lòng muốn cảm ơn em.”

“Chuyên ngành của bọn họ là mọt sách nổi tiếng trong trường, muốn cảm ơn một người, nhất định phải cảm ơn đến cùng mới thôi.”

“Em có thể hiểu là rất nhiều người bọn họ chỉ có một lòng phục hồi văn vật, nếu không tuyên truyền của bọn họ trước kia cũng sẽ không tệ đến như vậy, bởi vì không có ai chú ý đến nó, nên năm nay bọn họ đã tìm một cái bảng hiệu sống là Lâm Thanh Hứa đến, cho nên họ mới trở nên tích cực hơn một chút.”

“Cho nên bọn họ chỉ đơn thuần muốn cảm ơn em lần này đã giúp bọn họ quay video tuyên truyền.”

“Không sao đâu, chỉ là bạn cùng lứa tuổi tụ tập ăn cơm, thầy giáo chúng tôi không đi, cho nên không cần áp lực quá lớn.”

“Coi như đi kết giao nhiều bạn bè một chút, ai lại gây khó dễ cho bạn bè chứ.”

Giáo viên hướng dẫn của Tô Ý mở miệng nói một đống lời, còn bất động thanh sắc ngăn chặn.

Từ khi nhập học tới nay ông cũng rất coi trọng Tô Ý, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, người cũng xinh đẹp, chỉ là có chút hướng nội, đại học là một nền tảng rất tốt, ông không đành lòng để Tô Ý lãng phí như vậy.

Tô Ý trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em cám ơn thầy.”

“Ừ, năm giờ tối, ở nhà hàng Đông Bắc trên phố sau trường.”

Cô cũng không biết là bị những lời này của thầy giáo thuyết phục, hay là bị du͙© vọиɠ chiếm hữu trong lòng không ngừng cắn nuốt.

Cô không dám đến gần người mình thích không có nghĩa là cô không muốn.

Trầm mặc ra cửa, khi thấy Thi Cẩm vẫn còn đang đứng tại chỗ chờ cô thì cô cảm thấy có hơi bất ngờ.

Cô còn chưa kịp mở miệng thì cô gái đối diện giống như là đã thay đổi sắc mặt nhưng vẫn có chút lạnh lùng, nhưng dường như vẻ chán ghét và sự không kiên nhẫn đã không còn nữa.

“Tôi vừa mới nhìn thấy tin nhắn của cậu, thật ngại quá, gần đây tôi bận quá nên không xem wechat.”

Tô Ý không thèm để ý là vì nguyên nhân gì, cô chỉ muốn sớm thảo luận tốt bài tập xét duyệt cuối kỳ.

Cô gật đầu: "Vậy cậu có thể liên lạc với hai bạn còn lại được không, chúng ta thảo luận sớm một chút chuẩn bị đi.”

“Vậy tối nay đi." Thi Cẩm gật đầu: "Lát nữa tôi gửi wechat cho họ.”

Cô ta có vẻ như vô tình nhắc tới: "Lát nữa cậu muốn đi liên hoan sao?”

“Quên nói với cậu, chúng tôi định phỏng vấn Lâm Thanh Hứa. Nghe nói tối nay cậu muốn đi tham gia liên hoan của bọn họ?”

Tô Ý ngây ngẩn cả người khi cô ta nói ra tên Lâm Thanh Hứa, chỉ có thể dựa vào bản năng gật đầu.

“À đúng lúc, vậy đến lúc đó tôi đi cùng cậu." Thi Cẩm đi về phía trước vài bước: "Đúng rồi, cậu gửi wechat của Lâm Thanh Hứa cho tôi đi, tôi sẽ mời cậu ấy tham gia phỏng vấn của chúng ta.”

“Cảm ơn." Thi Cẩm quay đầu cười với Tô Ý, nụ cười đầy ẩn ý và khinh thường, khiến cho Tô Ý cảm thấy khó chịu.

Không đúng, bắt đầu từ khi cô ta nhắc tới Lâm Thanh Hứa, thì cô đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.

Thật giống như là lúc nhỏ bị cướp thứ mình thích, sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt.

Cô, từ khi nào mà có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy?

Rõ ràng, cô vốn nên quen với việc anh tỏa sáng rực rỡ, được rất nhiều người thích không phải sao?