Chương 13: Nhật Ký Yêu Thầm

#Hãy để Tô Ý nói#

Che giấu sự khác thường trong lòng, Tô Ý cụp mắt hít sâu một hơi, cầm ô che đi ra ngoài.

Những bông tuyết bị gió thổi bay, thậm chí có vài bông bị thổi đến trên mặt Tô Ý, đong lại trên lông mi của cô, rất nhanh đã hóa thành nước, làm cho đôi mắt của Tô Ý ướt sũng.

Cô cảm thấy gió này, tuyết này, có hơi lạnh.

Lạnh đến nỗi đầu ngón tay cô run rẩy.

Đến chạng vạng tối, Thi Cẩm gửi wechat hỏi cô đang ở đâu, bảo Tô Ý đến dưới lầu ký túc xá chờ cô ta.

Tô Ý không muốn đợi, nhưng lại không muốn vì những người khác mà náo loạn không thoải mái, lúc chờ ở dưới lầu chờ đến khi chân cô tê cứng, thì cuối cùng Thi Cẩm cũng tới.

So với lần trước nhìn thấy Thi Cẩm, thì bây giờ cô ta mặc càng ít hơn buổi sáng, dưới váy ngắn chỉ mặc một cái tất chân mỏng manh, trên mặt trang điểm càng lộ ra vẻ tinh xảo, lông mi như là muốn vểnh lên trời, mùi nước hoa trên người cũng bay tới, khiến cho Tô Ý muốn hắt hơi.

Câu đầu tiên Thi Cẩm mở miệng là một câu chất vấn cao cao tại thượng: "Sao cậu không gửi wechat của Lâm Thanh Hứa cho tôi?”

Trong giọng nói đầy sự bất mãn.

Tô Ý kéo khăn quàng cao hơn một chút, vùi hơn nửa khuôn mặt vào trong khăn.

Giọng nói phát ra từ trong khăn quàng cổ có hơi khàn khàn.

“Sau đó có việc, tôi quên mất.”

Nhưng Thi Cẩm giống như không quan tâm chút nào, giọng điệu vẫn cao cao tại thượng ra lệnh: "Vậy bây giờ cậu gửi cho tôi đi.”

Tô Ý bị cô ta nhìn chằm chằm, giống như nếu Tô Ý không đồng ý sẽ trở mặt ngay tại chỗ, Tô Ý cắn môi, tay đút trong túi nắm chặt điện thoại di động, mặc nhiều như vậy, nhưng trong lòng tay vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Tô Ý đang do dự, cô không muốn tùy tiện đưa wechat của Lâm Thanh Hứa cho một người mà anh không quen biết khi chưa có sự đồng ý của anh, nhưng nếu cô đưa cho cô ta, thì trở ngại bài tập nhóm của cô sẽ ít hơn một chút.

Cô biết rõ cô không nên do dự, dù sao cũng sắp thi cuối kỳ, quan hệ bạn học không nên quá tệ, huống chi chỉ là một cái wechat, Lâm Thanh Hứa có đồng ý hay không lại là một chuyện khác.

Nhưng theo bản năng, đáy lòng Tô Ý thật sự không muốn, rất không muốn, cực kỳ không muốn, siêu cấp đặc biệt không muốn.

“Nhanh lên, cậu bị điếc à?" Thi Cẩm không kiên nhẫn.

Tô Ý vừa định nói "Cậu qua bên kia tự mình đi tìm cậu ấy sẽ tốt hơn."

Nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, di động trong túi Tô Ý rung lên.

Là một cuộc gọi.

Cô không nhìn kỹ mà đã bắt máy.

“A lô.”

“Ở đâu? Tất cả mọi người sắp đến đông đủ rồi." Giọng nói trong điện thoại rõ ràng, Tô Ý sững người.

Cô ngẩng đầu nhìn Thi Cẩm, ánh mắt thản nhiên: "Không đi sẽ bị muộn đấy.”

Dù thế nào đi nữa, thì việc Thi Cẩm đến muộn trước mặt Lâm Thanh Hứa là điều không tốt, dù sao ấn tượng đầu tiên vẫn rất quan trọng.

Cũng có thể gặp trực tiếp để xin wechat, chẳng qua xác suất thành công có thể sẽ hơi thấp.

Nhưng mà không sao, chắc là Lâm Thanh Hứa sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy mà từ chối cô ta, hiện tại cô ta cũng không cần thiết vì so đo với nhỏ nhà quê này mà ảnh hưởng ấn tượng của cô ta với Lâm Thanh Hứa.

“Được rồi, vậy mau đi thôi, cậu còn đứng ở đây làm gì." Thi Cẩm cao ngạo liếc mắt nhìn Tô Ý, lại ghét bỏ cô chậm chạp.

Chờ hai người đến, trong ghế lô gần như đã chật kín người, mặc dù so với những ngành chuyên nghiệp khác thì nhà phục hồi văn vật ít người hơn, nhưng bây giờ ngồi cùng một cái ghế lô, cũng có vẻ hơi nhiều.

Thi Cẩm và Tô Ý đứng ở cửa, lúc mở cửa mọi người bên trong đều nhìn qua, bị ánh mắt của nhiều người nhìn như vậy, đầu óc Tô Ý đột nhiên trống rỗng, trong khi Thi Cẩm lại nở nụ cười.

“Hello, tôi tên là Thi Cẩm, Tô Ý nói cậu ấy hơi ngại, nên kêu tôi đi cùng cậu ấy, mọi người không ngại chứ.”

Mọi người thấy Thi Cẩm do Tô Ý kêu đến, đều bày ra khuôn mặt tươi cười nhao nhao chào hỏi, huống chi người lớn lên cũng rất xinh đẹp, trang điểm tinh tế và tươi sáng.

“Không sao không sao, mau vào ngồi đi, lát nữa thức ăn sẽ được dọn lên.”

Thi Cẩm quay đầu nhìn Tô Ý, nhìn thấy áo lông dày cộp trên người của cô, khăn quàng cổ che mặt, trông rất giống người nhà quê liền nhíu mày, giọng nói nghe rất thân mật.

“Tô Ý, mau vào đi, đừng đứng đó ngây ngốc nữa.”

Sau khi hai người đi vào mới thấy cái ghế lô này tương đối lớn, mọi người tách ra ngồi ba bàn, mà phía sau còn có một cái karaoke kiểu KTV, bởi vì ở cùng một phòng, cho nên trong lúc đó mọi người đều có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, không khí rất náo nhiệt.

Nhưng ngồi ở đâu lại trở thành một vấn đề. Thi Cẩm vừa mới đi vào đã tìm bóng dáng Lâm Thanh Hứa, lúc thấy bên cạnh Lâm Thanh Hứa trống một vị trí, cô ta đã muốn đi qua ngồi xuống.

Túi xách còn chưa kịp đặt xuống, đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lâm Thanh Hứa vang lên.

“Chỗ này có người.”

Thi Cẩm không thể làm gì khác hơn là cười ngượng, định tìm một chỗ ngồi khác gần anh nhưng chung quanh đều kín chỗ, bàn này chỉ còn lại chỗ duy nhất này trống, cũng chỉ có những bàn khác có chỗ trống.

“Tô Ý, còn không mau lại đây?" Thi Cẩm còn chưa kịp đi, thì đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lâm Thanh Hứa lại vang lên, nhìn về phía Tô Ý phía sau cô ta.

Lúc này, Tô Ý rất muốn biến mình thành không khí để bay đi, nhưng cô mặc quá ấm áp, quá cồng kềnh, chiếc áo lông màu vàng nhạt thật sự quá bắt mắt.

Cô đã cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Thi Cẩm đang tập trung trên đỉnh đầu mình.

“A, tớ tìm chỗ khác ngồi là được rồi." Tô Ý xua tay, chỉ muốn chạy trốn.

Lâm Thanh Hứa còn chưa kịp mở miệng, những người ngồi cùng bàn đã mở miệng: "Dù sao cậu cũng là nữ chính trong video, cũng là đại ân nhân của học viện chúng tôi, không có gì tốt hơn nam nữ chính ngồi cùng nhau.”

Mọi người xung quanh cũng phụ họa, Tô Ý trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó đi tới chậm rãi ngồi xuống, lúc đi qua Thi Cẩm cô cảm giác ánh mắt đối phương như là muốn xuyên qua khăn quàng cổ muốn cắt cô thành từng mảnh.

Tô Ý ngồi xuống, nếu Thi Cẩm còn ở lại chỗ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, trong mắt cô ta đầy sự khó chịu, quay đầu đi ra tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau khi Tô Ý ngồi xuống, cô chậm rãi cởi khăn quàng cổ ra, tháo mũ xuống, bởi vì trong phòng ấm áp hơn nên vừa rồi cô đứng ở đó buồn bực đến đỏ mặt.

Những người trên bàn đều khá xa lạ với cô, nên cô không biết nói gì, chỉ có thể nhìn bộ đồ ăn màu trắng sứ và ly thủy tinh.

“Gần đây bận ôn tập cuối kỳ sao?" Lâm Thanh Hứa bên cạnh nghiêng đầu hỏi cô.

Hai gò má thiếu nữ phiếm hồng, mí mắt dài cong lên, ngũ quan nhỏ nhắn, an tĩnh ngồi ở một bên, còn có chút chật vật.

Cô dường như sửng sốt khi nghe thấy giọng nói của anh, sau đó khẽ gật đầu trên , nhỏ giọng ừ một tiếng.

Nhưng không đợi anh hỏi tiếp, điện thoại di động của Tô Ý đặt trên mặt bàn điên cuồng rung lên, màn hình sáng lên, biểu tượng wechat nhấp nháy một lần lại một lần.

Tô Ý mở ra, thấy tin nhắn wechat của Thi Cẩm gửi tới.

[Thi Cẩm]: Cậu đừng quên còn có bài tập nhóm.

[Thi Cẩm]: Biết điều một chút, lát nữa tôi qua đó, tôi và cậu đổi chỗ ngồi, tôi sẽ thuyết phục Lâm Thanh Hứa đồng ý nhận phỏng vấn của chúng ta.

[Thi Cẩm]: Đừng giở trò khôn vặt với tôi, dựa vào chút năng lực của cậu, đừng có làm hỏng bài tập của nhóm chúng tôi.

Lâm Thanh Hứa không có sở thích nhìn lén tin nhắn của người khác, cho nên khi Tô Ý mở điện thoại di động ra anh đã quay đầu đi, cầm lấy di động lướt dạo.

Tay cầm di động của Tô Ý hơi dùng sức, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, còn chưa nghĩ ra nên từ chối như thế nào thì Tô Ý đã cảm giác bả vai bị người ta vỗ một cái.

Quay đầu nhìn thì thấy Thi Cẩm đang đứng ở phía sau cô.

“Tô Ý, cậu tới đây." Giọng điệu cô ta có chút vui vẻ.

Mà mọi người đang nói chuyện phiếm trên bàn nhìn Thi Cẩm vừa mới rời đi lại tới, nhất thời sửng sốt, trong mắt có hơi nghi ngờ nhìn về phía hai người.

Nhưng mà không chỉ có bọn họ, Tô Ý cũng rất nghi hoặc, cô không phải còn chưa trả lời tin nhắn sao?

Sao cô ta lại tới đây trước?

Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thi Cẩm vô tội nhìn Tô Ý: "Vừa rồi không phải cậu nhắn tin cho tôi nói muốn đổi chỗ sao.”

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ đều im bặt.

Tô Ý kinh ngạc trước khả năng mở mắt nói dối của Thi Cẩm.

Cô mở to hai mắt, nhưng lại im lặng, dù sao ở những trường hợp này không cần thiết làm ầm lên, chỉ có thể đứng lên rời đi mà thôi, bởi vì việc này mà lầm ầm lên phá hỏng tâm trạng của mọi người, thật sự là không đáng.

Tô Ý cắn môi, cầm khăn quàng cổ và mũ phía sau ghế trong tay sửa sang lại, cười với người trên bàn: "Ngại quá, bên này hơi nóng.”

Nếu nghe kỹ sẽ nghe ra giọng nói của cô còn mang theo chút run rẩy.

Nói xong, mặt Tô Ý đỏ bừng lên bởi vì nói dối mọi người, không nói một câu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, cầm đồ ngồi vào chỗ Thi Cẩm ngồi.

Thi Cẩm nhìn Tô Ý xám xịt rời đi, giống như mình là người thắng chậm rãi buông túi xuống, như ý nguyện ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hứa.

Sau đó chào hỏi mọi người trên bàn.

“Tô Ý ở học viện chúng tôi cũng như vậy, lá gan nhỏ, cũng không ai đoán ra cậu ấy đang suy nghĩ gì, mọi người đừng để ý.”

“Tôi tên Thi Cẩm, rất vui được làm quen với mọi người.”

Sau khi Thi Cẩm ngồi xuống, nhìn giống như đang giải thích giúp Tô Ý nhưng thật ra là đang hạ thấp cô, mà người trên bàn cho dù không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng phát hiện ra giữa hai người Tô Ý và Thi Cẩm có gì đó không ổn.

Mà Lâm Thanh Hứa, kể từ khi cô nói câu đầu tiên đã nhíu mày, đến bây giờ vẫn chưa thả lỏng.

Mọi người xấu hổ chào hỏi, tự nói chuyện phiếm với nhau, không ai muốn chủ động nói chuyện phiếm với Thi Cẩm, mà Thi Cẩm cũng không thèm để ý, cô ta nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hứa đang tựa lưng vào ghế trầm mặc không nói lời nào, chủ động chào hỏi.

"Lâm Thanh Hứa, xin chào, tôi là người của ban Báo trí truyền thông, khải hạch cuối kỳ của chúng tôi có bài tập phỏng vấn, tôi muốn mời cậu làm đối tượng phỏng vấn."

“Không rảnh." Lâm Thanh Hứa cau mày, giọng nói có chút khó chịu.

Nhưng Thi Cẩm hoàn toàn không cảm giác được, nói tiếp: "Như vậy đi, chúng ta thêm wechat trước, tôi gửi yêu cầu bài tập của chúng tôi cho cậu xem một chút, nói không chừng cậu sẽ cảm thấy hứng thú đấy.”

“Thật ngại quá, tôi cũng không có hứng thú với bài tập chuyên nghiệp của các cậu." Dù Lâm Thanh Hứa được giáo dục đến đâu thì với loại chết bầm này vẫn nhịn không được mà tỏ ra khó chịu.

“Thật sao, thật đáng tiếc." Thi Cẩm cắn răng, nói ra câu cuối cùng: "Tô Ý cùng tổ với tôi, tôi còn tưởng rằng cậu ấy đã nói với cậu rồi.”

“Nhưng đối tượng phỏng vấn Tô Ý đề cử không phải cậu, chúng tôi đều muốn chọn cậu, nhưng cậu ấy nói cậu không phù hợp, chúng tôi thì vẫn muốn thử một chút.”

Nói xong những lời này, Thi Cẩm sờ sờ móng tay trên tay mình, nhìn Lâm Thanh Hứa không nói gì nữa, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

Nghĩ đến con nhỏ nhà quê Tô Ý, móng tay cô ta chọc vào lòng bàn tay đau đớn.

Chỉ là một con nhỏ nhà quê mà thôi, rõ ràng cô ta mới là sự lựa chọn tốt hơn.

Nhưng Lâm Thanh Hứa trầm mặc đã lâu lại mở miệng, lần đầu tiên nhìn về phía Thi Cẩm, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng và chán ghét nồng đậm, giọng nói lộ rõ sự xa lánh và lạnh nhạt.

“Nếu như hai người rất muốn phỏng vấn tôi, vậy để Tô Ý nói đi.”

"Ý kiến của một nhóm nên chúng tôi đã thống nhất trước rồi."

Tác giả có lời nói:

Lâm Ngốc Ngốc: Phụ nữ xấu xa đừng nghĩ châm ngòi ly gián được bọn tôi.