Chương 44: Hết sức cưng chiều tiểu bảo bối

Hành động của anh khiến cô chìm vào đê mê, đôi môi mở nhỏ không khép được ngân nga yêu kiều: "Ưʍ... Ngạn... em...ưʍ..."

Mỗi một tiếng rêи ɾỉ của Bối Lạc Lạc như khiến du͙© vọиɠ anh ngày một tăng lên, phấn khích buông bỏ nhị hoa kia, buông miệng trêu chọc: "Bảo bối em muốn gì ở anh?"

Bối Lạc Lạc biết anh đang cố tình châm chọc mình, không ngần ngại đánh vào vai của anh một cái, hờn dỗi quay mặt sang chỗ khác: "Mặc kệ anh, em không chơi với anh nữa."

Đường đường là một lão đại không biết sợ là gì, lại sợ tiểu bảo bối của mình giận. Biết rằng mình đã sai không nên chọc ghẹo cô, rất nhanh Từ Lục Ngạn nhận sai bằng cách cầm lấy "khối trụ dài" của mình vốn đã ***** **** đưa vào huyệt động của người con gái, lúc này đây bên dưới của cô bài tiết trở nên ướŧ áŧ.

"A... ưʍ..."

Bối Lạc Lạc như rơi vào kinh động, cô bàng hoàng khi cảm nhận được bên dưới đã bắt đầu có dấu hiệu xâm nhập từ vật thể lạ lại còn to như vậy. Lúc đầu có chút đau, lại nói của anh rất to so với nơi đó của cô cho nên có phần khó thích ứng được. Nhưng mà sau đó thế cục thay đổi, dần dần Bối Lạc Lạc dường như thích nghi được, cô phối hợp với anh một cách nhịp nhàng. Từ Lục Ngạn chà sát vật thể ***** **** của mình bên trong cô, vài giây lại tấn công một cách dồn dập khiến cô không kịp trở mình.

Càng vào sâu Bối Lạc Lạc lại càng mê mệt hơn, khuôn mặt của cô tràn đầy kɧoáı ©ảʍ hưởng thụ, tiếng rên thánh thót nỉ non vang dội cả một căn phòng, pha lần với hơi thở dốc của Từ Lục Ngạn, làm cho không khí trong phòng ngày một ám muội hơn.

Từ Lục Ngạn đưa mắt nhìn cô, cất lời: "Em có biết giờ khắc này đây anh thấy hạnh phúc đến nhường nào không? Cuối cùng thì em cũng thuộc về anh."

Bối Lạc Lạc vốn chỉ nghe chứ không thể đáp, cô bây giờ rất mơ hồ. Đột nhiên Từ Lục Ngạn rút hạ bộ của mình ra, điều đó khiến Bối Lạc Lạc như rơi xuống vực sâu, cô mở mắt nhìn anh không vui: "Gì vậy?"

"Chúng ta đổi tư thế đi."

Bối Lạc Lạc ngây người chưa hiểu anh muốn tư thế gì, chỉ thấy Từ Lục Ngạn hai tay nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên đùi của mình. Lúc này cô mới thấy rõ được nơi hạ bộ, thuận miệng nói: "Của anh sao lại lớn quá vậy?"

Từ Lục Ngạn cười cười: "Không biết, nhưng mỗi lần gần gũi với em nó đều to như vậy."

Trong lúc Bối Lạc Lạc e thẹn trầm tư, đột ngột Từ Lục Ngạn lại tiến công vào, lần này so với lần đầu mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, khiến đôi bên càng thêm rạo rực hơn.

"Ư..."

"Anh lại muốn em rồi."



Sau câu nói đó Từ Lục Ngạn vịn chặt eo cô, đưa đẩy lên xuống không ngừng, Bối Lạc Lạc nhanh nhẹn bắt kịp nhịp điệu của anh, phối hợp vừa nhịp nhàng lại vừa dứt khoát. Đôi gò bồng theo nhịp lên xuống phập phồng trong mắt, làm cho Từ Lục Ngạn không thể nào nhịn được ngậm lấy, lâu lâu lại cắn nhẹ vào đầu hoa khiến cho Bối Lạc Lạc bị kinh động: "Đau..."

Miệng thì nói đau, nhưng thực chất cô thấy rất sướиɠ, đến cả vẻ mặt còn hiện rõ rành rành cơ mà.

Mãi đến tận hai tiếng đồng hồ sau cuộc vui của anh và cô mới có dấu hiệu kết thúc, Từ Lục Ngạn lưu luyến rời bỏ đôi môi mềm mại, nói: "Anh ra nha."

Lời của Từ Lục Ngạn vừa dứt, Bối Lạc Lạc liền cảm nhận được sâu thẩm bên trong của mình xuất hiện một cỗ đặc sệt đầy nóng bỏng. Dù có dù không cô vẫn biết kẻ chủ mưu là ai, nhanh chóng trợn trừng: "Anh... anh..."

Nếu như vậy thì rất dễ có thai!

Từ Lục Ngạn chính là muốn điều đó xảy ra, từ khi yêu cô anh đang có suy nghĩ đến việc này. Mơ ước đến một gia đình nhỏ đầy ấm áp, cùng với đàn con thơ đáng yêu. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến anh nôn nóng rồi. Đáp lại ánh mắt hung hăng của cô là một điệu cười hết sức đểu cáng trên gương mặt của một người đàn ông tuấn tú, nghiêm nghị.

"Ngủ thôi."

Nói ngủ cho có vậy chứ bên ngoài hiện tại đang là trời sáng. Ánh nắng dần dần ló dạng đằng sau những làn mấy trắng xóa, Bối Lạc Lạc đúng thật là có mệt, cô nằm ngã lăn ra giường với tư thế hết sức gợi cảm. Từ Lục Ngạn lại dâng trào khí dục, nhìn cô bằng một ánh mắt rực lửa. Nhận thấy mùi ám khí, Bối Lạc Lạc nhanh tay kéo chăn che lại cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình. Từ Lục Ngạn phì cười, hôn lên trán của cô: "Anh không làm gì em đâu, để em nghỉ ngơi đó, mai lại tiếp tục."

"Mai?" Bối Lạc Lạc ngạc nhiên, mở to mắt: "Anh là người hay là yêu ma quỷ quái vậy? Sức lực tràn trề đến thế, em đây cùng anh mấy hiệp đã mệt mỏi lắm rồi."

"Anh chính là sát thủ giường trường, em lại không biết chuyện đó sao?" Từ Lục Ngạn hất mặt cao ngạo nói.

Bối Lạc Lạc híp mắt, lạnh lùng hỏi: "Vậy mà anh nói anh là trai tân, đồ khốn dám lừa em."

"Không có, anh không có lừa em, sát thủ giường trường chỉ với em mà thôi, anh nói thiếu đó mà."

Mặc nhiên Bối Lạc Lạc vẫn nghi ngờ lời nói của anh, hờn dỗi không thèm đếm xỉa đến. Từ Lục Ngạn thấy thế đành phải "ngậm ngùi" xin lỗi cô một lần nữa. Thế là cả hai lại tiếp tục triền miên đến tận chiều.

Bối Lạc Lạc gào thét trong lòng: "Biết vậy cô đã không giận làm gì, đúng thật tự chuốc họa vào thân mà."