Chương 23 : Lạc Băng Uyển

"Nhưng mà...!Nhưng mà trong công ty ngoại trừ Lạc Băng Uyển, không còn ai thích hợp." Tô Tử Bảo nhìn về phía Bùi Dực, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khẩn thiết, "Lạc Băng Uyển bệnh rất nghiêm trọng sao? Em cùng mẹ nói một tiếng, mẹ em quen nhiều chuyên gia, là bệnh gì? Cũng có thể về nước trị liệu, tranh thủ sớm ngày khôi phục."

Hôm qua gọi điện còn nói Lạc Băng Uyển sức khỏe hết sức bình thường, chỉ là vì tâm tình không tốt, tâm tình không quá ổn định.

Mà nguyên nhân khiến tâm tình không tốt, cũng chính là vì Bùi Dực kết hôn

Nói toạc ra, Lạc Băng Uyển tức giận Bùi Dực kết hôn, Bùi Dực vốn là muốn cho cô ấy giải sầu, mới đưa cô ra nước ngoài.

Nhưng mà cô bây giờ nghe nói Tô Tử Bảo vào truyền thông Đế Tước nhậm chức, ngay lập tức liền cảm thấy không muốn trở về nữa, vì vậy liền nói mình không thoải mái, không muốn về.

Thật ra thì là không muốn nhìn thấy Tô Tử Bảo.

Bùi Dực hồi tưởng lại những thứ này, chỉ là thản nhiên nói, "Lạc Băng Uyển sinh bệnh, anh đã cho phép cô ấy nghỉ.

Em muốn làm gì, thì tìm người khác đi."

Lạc Băng Uyển không quay lại, kế hoạch làm album không thể thành công, Đế Tước không thể tăng lợi nhuận, thì sẽ không lấy được tiền đầu tư từ bố.

Không có đầu tư không thể phát triển được công ty truyền thông Đế Tước, không thể đạp đổ Hạ Thừa Diệp, không thể báo thù cho cha mẹ và chính mình.

Cô hiện tại còn sống chính là vì báo thù, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản cô báo thù.

"Bùi Dực, Đế Tước chỉ có một cô nghệ sỹ này là còn dùng được, em và bố giao hẹn chỉ có 2 tháng, nếu như Lạc Băng Uyển không trở lại, rất nhiều kế hoạch đều không có biện pháp thuận lợi để áp dụng.

Không có cô ấy thì không thể làm được gì!" Tô Tử Bảo thật sự có chút nóng nảy, nói, "Lạc Băng Uyển mặc dù là nghệ sỹ nổi nhất truyền thông Đế Tước, nhưng so với Diêu Liên Y thì vẫn còn kém xa, em có thể cam đoan lần này sẽ khiến cho sự nghiệp của cô ấy tiến xa! Anh liên lạc lại với cô ấy một chút đi."

Bùi Dực ngồi ở trên ghế sô pha, thuận tay cầm ly cà phê lên thử một ngụm, giọng nói ôn nhu, "Lạc Băng Uyển ốm rồi."

Anh từ đầu tới đuôi, cũng chỉ dùng một câu nói kia để trả lời.

Tô Tử Bảo cắn môi, là cô sai rồi, cô cho rằng anh dù là không giúp cô, tốt xấu gì thì cũng đứng về phía cô, tối thiểu nhất sẽ không để cho nội bộ truyền thông Đế Tước ghét bỏ cô.

Biết rõ là giao hẹn 2 tháng này quan trọng đối với cô thế nào, biết rõ lúc này Lạc Băng Uyển đối với cô mà nói quan trọng cỡ nào, biết rõ cô muốn báo thù, nhưng anh cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.

Rõ ràng là nghỉ nửa tháng, hiện tại đột nhiên liền biến thành hai tháng, hơn nữa cái gọi là sinh bệnh, chỉ là một cái cớ cho có lệ..

Tô Tử Bảo kiếp trước lăn lộn nhiều năm, sao có thể không nhìn ra sự bất thường trong cái lần nghỉ ốm này.

Lạc Băng Uyển chỉ sợ không có bệnh, mà chỉ là, không biết cô đã đắc tội gì với cô ấy, mà cô ấy không đồng ý gặp mặt mà thôi.

Giống như đám nhân viên cấp cao sáng nay đã bài xích cô vậy.

Cô có thể trấn áp được đám nhân viên cấp cao, nhưng mà lúc này đối mặt với Lạc Băng Uyển đang không biết ở đâu, cô lại cũng không thể ra nước ngoài mà đi tìm.

"Được, em hiểu rồi." Tô Tử Bảo nắm chặt nắm đấm, đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Dực không có làm sai, anh chỉ là một người chồng trên danh nghĩa của cô, thế nhưng trong nội tâm lại không thể kìm nén được sự thất vọng.

Anh ngày hôm qua vẫn còn ôn nhu mà đồng ý cho cô vào làm trong công ty truyền thông Đế Tước, làm cho cô cảm thấy vui mừng.

Hôm nay anh lãnh đạm, giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, làm cho Tô Tử Bảo thanh tỉnh.

Anh nguyện ý giúp đỡ, cô cảm kích.

Không muốn giúp cô, vậy cũng rất bình thường.

Cho dù là anh có giúp đối thủ của cô, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận.

"Anh đã đặt cơm cho em rồi." Giọng nói của Bùi Dực vang lên từ phía sau.

Tô Tử Bảo lãnh đạm nói, "Cơ thể không khỏe, không muốn ăn, Bùi Thiếu anh cứ ăn đi."

Bùi Dực nhìn bóng lưng của cô bước ra ngoài không khỏi buồn cười, cô vậy mà cũng lấy lý do "Cơ thể không khỏe" để đánh trả anh.

Vừa ra cửa, Tô Tử Bảo liền đυ.ng vào Tống Anh Kiệt đang cầm mấy hộp cơm, "Ồ? Tô Tử Bảo, cô đi đâu đấy? Bùi Thiếu cũng thật sự là, tôi vừa đến cửa công ty, lại bắt tôi quay lại mua thêm một phần cơm.

Hứa Phàm bị cô điều rời đi rồi, nhất thời chẳng có ai phù hợp, làm cho bản thiếu gia phải tự ra ngoài mua, bố tôi cũng còn chẳng sai tôi như vậy, từ khi theo anh ta liền phải làm như trâu như ngựa, ngay đến cả công việc của công nhân cũng phải làm rồi..."

"Lạc Băng Uyển ốm nghiêm trọng lắm sao?" Tô Tử Bảo cắt ngang lời anh ta, đôi mắt sáng ngời đem theo sự sắc sảo áp bức người khác.

Tống Anh Kiệt sờ sờ đầu giống như một vị hòa thượng, "Có ốm đâu? Có gì mà nghiêm trọng hay không nghiêm trọng chứ, không phải là gần đây tâm tình không tốt đi ra ngoài giải sầu sao...!Hừ! Dựa theo trí nhớ của tôi thì, đúng đúng đúng, có bệnh! Cô ta có bệnh!"

Tô Tử Bảo lạnh lùng cười cười, "Vừa rồi không phải nói chỉ là tâm tình không tốt thôi sao?"

"Cái này...!Cái tâm tình không tốt này...!Chính là..

Bệnh trầm cảm!" Tống Anh Kiệt vắt hết óc, cuối cùng nói ra điều này, "Đúng đúng đúng, chính là bệnh trầm cảm! Rất nghiêm trọng, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng, ra ngoài giải sầu có ích cho việc hồi phục."

Tô Tử Bảo lạnh lùng nhìn anh ta thật lâu, nhìn đến nỗi Tống Anh Kiệt cảm thấy ót đổ mồ hôi.

Trước kia sao lại không cảm thấy ánh mắt của cô tiểu thư vô dụng nhà họ Tô này, lại khủng bố như vậy chứ?

"Trước kia còn cảm thấy buồn bã vì tại sao công ty truyền thông Đế Tước là sản nghiệp của Bùi gia mà lại sa sút đến vậy, hiện tại cuối cùng tôi cũng đã hiểu rồi.

Ngay đến cả nghệ sỹ muốn đi làm là đi làm, không muốn đi làm liền nghỉ phép, có thể thấy, bình thường công ty này quản lý nghệ sỹ thế nào rồi." Tô Tử Bảo nhàn nhạt nói ra những lời này, quay người đi về phòng làm việc của mình.

Lạc Băng Uyển không trở lại, Bùi Dực cũng không cho Tô Tử Bảo tìm cô trở về, nhưng mà đừng tưởng rằng như vậy thì cô sẽ từ bỏ.

Cùng lắm thì viết ca khúc trước, sau đó sẽ đi tìm người hát.

Không có Lạc Băng Uyển, nhưng mà giao ước này, cô vẫn phải toàn lực ứng phó.

Vì báo thù, cô tuyệt không buông bỏ!.