Chương 22

Tô Tử Bảo trầm tư, dựa vào việc cô đã viết hàng trăm bài hát, để viết một bài hát riêng và phù hợp nhất cho Lạc Băng Uyển cũng không khó.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tô Tử Bảo dám tự tin như vậy.

Nhưng nếu như Lạc Băng Uyển không có ở đây vậy thì cũng không còn được thuận lợi như vậy rồi.

Cô chỉ có hai tháng, hơn nữa cô cũng đã cam đoan mình có thể làm cho Lạc Băng Uyển càng nổi tiếng hơn nữa, đây là việc có lợi cho cả hai bên.

Mà lúc này có thể khiến cho Lạc Băng Uyển trở về, chỉ có Bùi Dực.

Nghĩ tới đây, Tô Tử Bảo mở danh bạ điện thoại, trên mặt mỉm cười, "Bùi thiếu, ở đâu vậy?"

"Có chuyện gì?"

Giọng nói lười biếng của Bùi Dực ở đầu dây bên kia vang lên, làm cho Tô Tử Bảo cảm thấy có lẽ anh vẫn còn vùi trên giường của một cô gái chân dài nào đó chưa chịu dậy.

"Muốn gặp anh." Tô Tử Bảo đóng tập văn kiện trong tay lại, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở bên cạnh, 11:30, đến giờ tan làm rồi.

Bùi Dực dường như nở một nụ cười, "Muốn gặp anh? Ra ngoài rẽ trái, đi thẳng."

Ồ? Là ý gì đây?

Tô Tử Bảo lông mày hơi nhíu lại, đứng dậy, ra khỏi văn phòng của tổng thanh tra, quẹo trái là một hành lang dài, mà ở gian phòng trong cùng, là văn phòng Tổng giám đốc.Toàn bộ tầng cao nhất, chỉ có hai phòng làm việc, một phòng khách kiểu cách giống một quán cà phê cực kỳ rộng rãi, một gian phòng đọc, mà văn phòng của họ lại ở hai đầu nam, bắc, chính giữa cách một cái hành lang thật dài.

Bùi Dực không thích bị người khác quấy rầy, trước kia anh ở một mình một tầng, Tô Tử Bảo vào nhậm chức mới đem cái phòng trống này giao lại cho cô.

"Anh ở công ty? Không thể nào, từ buổi sáng lúc em đến làm đã không thấy ai đến rồi." Tô Tử Bảo đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn qua cánh cửa lớn đóng chặt, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.

Đầu bên kia điện thoại không còn âm thanh gì nữa, Tô Tử Bảo nâng tay lên, đang nghĩ ngợi có nên gõ cửa không, sau lưng thình lình truyền tới một giọng nói trầm thấp, trong lời nói mang theo ba phần trêu chọc, "Sao một ngày không thấy, mà như cách ba thu thế này?"

Tô Tử Bảo còn tưởng rằng anh ở trong phòng làm việc, không nghĩ tới cái người này đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, cô bị anh dọa sợ, liền dựa lưng vào cửa vỗ vỗ ngực của mình, "Sao em giống mèo vậy, lúc đi lại đều không phát ra âm thanh?"

Bùi Dực ở sau lưng một bộ âu phục màu trắng, cà vạt màu đỏ, một tay chống lên trên cửa, tay còn lại cầm một cốc cà phê nóng hổi, xem ra là mới vừa từ quán cà phê đi tới đây.

Ánh mắt của anh rơi xuống trên ngực cô, trong đáy mắt có vài phần khó hiểu.

Tô Tử Bảo hai tay ôm chặt lấy ngực, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơmi bó sát người, vừa rồi ở trong văn phòng không có ai cô liền thuận tay cởi bớt hai nút áo, để hít thở dễ chịu hơn một chút.

Vừa nghe điện thoại liền chạy ra, quên mất phải cài lại cúc áo.

Mà lúc này đứng ở góc độ của anh, đúng là có thể thấy được cảnh xuân.

Bùi Dực đột nhiên cúi đầu, tới gần gương mặt của Tô Tử Bảo, hơi thở ấm áp lập tức liền phả vào mặt, "Rất đẹp.".

Tô Tử Bảo mặt mày đỏ bừng lên, "Lưu manh!"

Tại sao mỗi lần tới tìm anh, rõ ràng là vì chuyện đứng đắn, vậy mà đều có thể bị anh đem bầu không khí biến thành mập mờ không rõ như vậy chứ.

"Vậy em muốn gặp lưu manh, lẽ nào là vì muốn để cho lưu manh làm gì đó với em sao? Đang là giữa ban ngày đấy, lưu manh cũng có đạo đức nghề nghiệp." Bùi Dực cười nhạo thu lại tay, ngón tay đặt lên ổ khóa vân tay để mở cửa, mở cửa rồi, sau đó liền sải chân bước vào.

Tô Tử Bảo vội vàng cài lại cúc áo, đi vào theo sau anh, đây là lần đầu tiên đến văn phòng của Bùi Dực, rộng rãi sáng ngời, bên trái bàn làm việc, bên phải một bộ ghế sô pha, bên trong còn có phòng ngủ phòng.

Thuận tay đem cà phê đặt trên bàn, Bùi Dực dựa nửa người lên bàn làm việc, nhìn qua Tô Tử Bảo, "Cơm trưa, em muốn ăn chút gì không?"

"Tùy anh." Tô Tử Bảo tìm từ để nói

Bùi Dực tiện tay cầm điện thoại lên, không biết là nói chuyện với ai, "Hai phần."

"Bùi thiếu, em tới là muốn hỏi về chuyện của Lạc Băng Uyển.

Em biết cô ấy có nửa tháng để nghỉ ngơi, ở bên em có chút kế hoạch đối với album của cô ấy, hy vọng có thể cùng cô ấy gặp mặt, nói chuyện." Tô Tử Bảo nở một nụ cười máy móc, nói.

Bùi Dực đưa điện thoại ra, "Không phải là nửa tháng, hai tháng."

"Thế là có ý gì?" Tô Tử Bảo nhíu mày.

Bùi Dực ngáp một cái, miễn cưỡng nói, "Chính là, Lạc Băng Uyển sẽ không trở về trước hai tháng."

Hai tháng, không phải là thời gian cô giao hẹn cùng bố sao? Đây là ý gì chứ?

"Bùi thiếu, lời này của anh là có ý gì? Trước hai tháng sẽ không trở về, như vậy album《 bán hạ 》 phải làm sao bây giờ?" Tô Tử Bảo hỏi.

Bùi Dực nhìn về phía cô, trên gương mặt vẫn là nụ cười ôn nhu kia, nhưng mà sâu trong đồng tử lại không chứa một tia cảm xúc nào.

"Lạc Băng Uyển thân thể không khỏe, anh cho phép cô ấy nghỉ 2 tháng.

Lịch trình của Lạc Băng Uyển trong công ty truyền thông Đế Tước, toàn bộ tạm dừng, album《 bán hạ 》 đợi cô ấy nghỉ ngơi xong rồi về thu âm sau.

Đương nhiên, nếu như bây giờ em muốn phát hành album 《 bán hạ 》 vậy thì cũng được, nghệ sỹ trong công ty em có thể tùy chọn, muốn nâng đỡ ai cũng được, muốn cho ai hát cũng được, ngoại trừ Lạc Băng Uyển."

Giống như sấm sét giữa trời quang.

Cho dù ca khúc có hay, cho một ca hậu hát và một người mới hát, hiệu quả tuyệt đối sẽ khác biệt rất lớn.

Hơn nữa cô cũng điều tra qua toàn bộ tài liệu của nghệ sỹ rồi, ca sỹ bên trong truyền thông Đế Tước, đáng để bồi dưỡng cũng chỉ có Lạc Băng Uyển.

Còn lại những người kia, căn bản không thể trọng dụng.

Kể cả là giọng hát hay là ngoại hình, đều kém xa.

Cho dù cô có viết ra ca khúc hay đến đâu, cũng cần phải có một giọng ca hoàn mỹ cất giọng, mới có thể đạt tới hiệu quả rung động lòng người.

Không có Lạc Băng Uyển, cô phải làm thế nào mới có thể bán chạy album, làm thế nào mới có thể trong hai tháng ngắn ngủi, làm cho Đế Tước tăng lợi nhuận lên thêm 10%..