Chương 10: Tìm gà

Có lẽ tôi đã quá bạo dạn khi làm điều này, nhưng vào lúc này, hoặc là ông ta chết hoặc là tôi chết... Dù sao, thứ ông ta nhìn thấy chính là tôi đã cởi bỏ lớp ngụy trang, sáng mai tôi sẽ trở lại bộ dạng kín đáo bên cạnh Hoàng hậu. Tôi sẽ là một cô hầu, xem ông ấy đi đâu để tìm tôi!

Tôi chạy thẳng đến góc tối nhất của khu vườn, vội vàng mặc quần áo, quấn tóc rồi trở về phòng trong màn đêm bao trùm, dùng thuốc để che lại màu da và màu mắt.

Mặc dù hôm qua có chuyện xảy ra, nhưng trước khi đi ngủ, dạ dày tôi đã no nê và còn được tắm rửa sạch sẽ, với tôi đó đã là hạnh phúc lắm rồi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, khóe môi tôi còn nở nụ cười.

Sáng hôm sau, tôi mơ màng bò dậy, chạy đến cửa phòng hoàng hậu chờ sẵn.

Trước khi hoàng hậu bước ra, tất cả các nữ tì đều phải hoàn thành công việc buổi sáng, đứng chờ lệnh bà. Tôi là nữ tì cấp thấp nhất, phụ trách các việc chạy vặt, nên việc sáng sớm là đứng trước cửa phòng, chờ hoàng hậu ra.

Mấy nữ tì cấp thấp khác xếp hàng đứng ngoài, tôi đứng cuối. Trong phòng vẫn văng vẳng tiếng quát tháo bất mãn quen thuộc của hoàng hậu. Đầu tôi lắc lư, buồn ngủ. Một lúc sau, hoàng hậu mới ngẩng cao cổ bước ra.

Igran thực sự là mỹ nhân hiếm có. Bà mặc váy màu đỏ rực, làm nổi bật làn da trắng ngần, dáng vẻ mềm mại quyến rũ. Chỉ từ đôi mày nhướn cao và khóe miệng hạ xuống, mới lộ ra vẻ tàn nhẫn và hung dữ. Tôi lén nhìn bà, không khỏi lại nghĩ đến vị chồng tương lai của bà tôi gặp đêm qua.

Cái nhìn của Uther dành cho tôi, thật không giống một ông Khổng Tử nào cả. Sao ông ta lại bỏ qua bà vợ mỹ nhân như thế? Cho dù danh tiếng Igran không tốt, nhưng trước vẻ đẹp như thế, nam nhân nào cũng khó kiềm chế mà?

Đang suy nghĩ lung tung, bỗng thấy Igran dừng lại trước mặt, tim tôi nhói lên, vội cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào viền hoa cầu kỳ ở vạt áo dài của bà.

"Hôm qua vì công việc của con làm không tốt, ta không được ăn tối." Giọng lạnh lùng vang lên trên đầu tôi: "Bây giờ con mau đi nhà bếp, bảo lũ ngốc ấy ta muốn ăn thịt gà, phải là gà mái đen 6 tháng tuổi. Nếu ngày mai con vẫn để ta nhịn đói, cả ngày mai con sẽ chẳng được ăn gì, nếm thử cảm giác đói bụng đi."

Nói xong, bà đi ngang qua tôi, không thèm liếc một cái, chỉ để lại hình ảnh phía sau váy dài kéo lê trên sàn.

Đóng kịch gì đây! Nhìn cái bộ dạng tự quấn mình vào đống ngọc trai kia kìa, sắp biến thành cây thông Noel rồi đấy!

Tôi rủa thầm, mong bà ta vấp ngã vì mất thăng bằng, vì đống trang sức đó. Cho đến khi bà khuất bóng, tôi mới chạy đến nhà bếp.

Yêu cầu ăn thịt gà nghe đơn giản, nhưng tôi đã có kinh nghiệm phong phú. Con quỷ đàn bà này sẽ không dễ gì bị đuổi đi, chắc chắn sẽ bắt bẻ vô lý, rồi lập tức tìm cớ hành hạ tôi. Chắc chắn bà sẽ đòi gửi trả đồ ăn từ nhà bếp nhiều lần, chỉ để tra tấn tôi chạy đi chạy lại. Nếu tôi không nhanh, ngày mai sẽ thật sự không còn cơm ăn!

Quả nhiên, từ đĩa thịt gà đầu tiên, Igran đã soi mói từng li từng tí. Lúc nói thịt già, lúc nói không phải gà mái đen, rồi nói gà quá nhỏ, chưa đủ 6 tháng... Tôi chạy đi chạy lại 4, 5 lần, làm đầu bếp tức đến mức râu tóc bạc phơ. Khi con gà mái đen cuối cùng trong lâu đài bị hy sinh đem ra, vẫn không làm hài lòng hoàng hậu. Bà bảo không phải gà mái đen, phải mang đi đổi.

"Đây... là con cuối cùng rồi..." Tôi thật sự hết cách, chỉ dám lên tiếng nhỏ.

Nụ cười lạnh lẽo của Igran như dao cắt qua.

"Không thực hiện được lệnh của hoàng hậu ta mà dám cãi lại à?" Giọng Igran khiến tôi rùng mình: "Đến Gomorrah, dũng khí của con tăng lên nhiều đấy."

Tôi không dám lên tiếng nữa, cúi đầu xuống. Igran liếc nhìn đầu bếp đứng bên cạnh, chắc đang tức không thể đánh tôi trước mặt người khác. Bà đưa tay lên trán, ra vẻ mệt mỏi và chán nản, nói:

"Ta đã bảo bao nhiêu lần, phải là gà mái đen, 6 tháng tuổi, chỉ cần làm theo yêu cầu của ta, ta sẽ không bất mãn, tại sao con không truyền đạt lời ta cho tốt? Con không làm được việc nhỏ như thế này sao? Hay cố ý để hoàng hậu nhịn đói?"

Trong lòng tôi đã rủa bà ta hàng ngàn lần. Đầu bếp giải thích:

"Thật sự là gà mái đen 6 tháng tuổi mà."

Igran lạnh lùng nhìn đầu bếp:

"Ngươi dám nghi ngờ phán đoán của ta sao? Ở Gomorrah, hoàng hậu muốn ăn thịt gà còn phải xem mặt đầu bếp và nữ tì à?"

Đầu bếp thay đổi sắc mặt, vội cúi người xuống, không dám tranh cãi nữa. Trong tai vang lên tiếng cười lạnh của Igran:

"Các ngươi tự tin thế nào mà dám khẳng định chắc chắn như vậy? Con gà này chẳng lẽ các ngươi đẻ ra sao?"

Chúng tôi không dám thở mạnh, nhưng Igran đập tay xuống bàn, quát: "Nói đi!"