Chương 84: Đạt được nhận thức chung

Cúp điện thoại, Lăng Lạc Dạ tựa vào trước cửa xe chờ đợi, không lâu lắm, ba bóng người liền từ trên lầu đi xuống, cùng xuất hiện ở trước mặt cậu. Nam nhân cầm đầu cậu chưa từng gặp, tầm khoảng 25 tuổi đôi mắt hẹp dài , nhìn kỹ có chút cảm giác giống La Thành , như khí thế cường thế hơn La Thành rất nhiều , nhìn qua một cái là biết là người đàn ông có dã tâm rất lớn . Nếu so sánh với La Thành thì đúng là một bên tiểu sơn dương ngây thơ một bên là cáo già gian ác. Tuy chưa từng gặp qua nhưng Lăng Lạc Dạ có thể khẳng định đây là La Húc đại ca của La gia rồi.

Bên trái La Húc chính là người mà mấy ngày trước cậu đã gặp La Bên . Mặc dù buổi tối nhưng vẫn âm trầm đeo kính mắt.

“Học trưởng? Tại sao lại là anh ?Tại sao anh biết baba của tôi ở đâu? Y bây giờ rốt cuộc đang ở đâu? Chúng tôi sốt ruột lắm rồi! Anh mau dẫn chúng tôi đi tìm Y đi!” Quả nhiên vẫn là thiếu niên trẻ người, tính tình nóng nảy, đứng ở bên phải La Húc La Định không đợi hai vị bên cạnh mở miệng liền vội vã tiến lên hỏi.

“A định!” La Húc mở miệng mắng, đi đến trước mặt Lăng Lạc Dạ chìa tay ra: “Tôi là La Húc, con cả của La Thành.”

Đối mặt với ba người con của La Thành hình như còn khó hơn so với tưởng tượng. Lăng Lạc Dạ bước xuống xe , cầm tay La Húc nói: “ Tôi là Lăng Lạc Dạ, Là ……” Cậu hơi ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn La Bân đáy mắt có chút địch ý mang tính đùa cợt , rồi lại nói tiếp “ Học sinh của La Thành”.

“ Tao cũng đoán baba là bị mày giấu đí mà, ngà đó bị mày qua mặt , chứ không tao đã mang baba về sớm rồi . Thế bây giờ baba đang ở chỗ nào ?”. La Bân vừa mở miệng hai người khác trong sân đã hít một hơi thật dài. La Húc cau mày nhìn Lăng Lạc Dạ chờ mong cậu giải thích , còn La Định đã sớm không thể kiềm chế được rồi!.

“Lăng học trưởng! Anh. . . Anh ba nói là sự thật sao? Tại sao anh lại đem baba của tôi giấu đi ? Bây giờ baba đang ở đâu ? Nếu anh là người giấu baba thì vậy giờ baba đang ở đâu!”.

“A định! Em im miệng!” Lại là một tiếng quát của La Húc, mặt đầy nghi ngờ , nhìn Lăng Lạc Dạ: “ Lăng thiếu gia, xin cậu hãy giải thích rõ ràng một chút , rốt cuộc chuyện xảy ra như thế nào ? Ba tôi bỏ nhà đi có quan hệ gì tới cậu sao?”.

“ Cách đây không lâu đúng là thầy có ở chỗ tôi, nhưng từ khi ông ấy ra ngoài thì… Chắc hẳng các vị so với tôi cũng rõ ràng , mặc dù tôi muốn giấu thầy để không ai biết đến sự tồn tại của thầy , nhưng nếu thầy không muốn tôi cũng không có biện pháp cưỡng bách thầy phải một chỗ với tôi. Hơn nữa lúc thầy bỏ đi trong người không có một đồng nào , trừ nhà tôi ra căn bản thầy không còn chỗ nào có thể đi”.

La Bân trong lòng hung hãn mắng một tiếng, đúng là hắn ta nói có lý . Vốn dĩ , lỗi ban đầu thuộc về bọn họ, chính bọn họ đã ép baba rời đi , mới khiến cho Lăng Lạc Dạ thừa nước đυ.c thả câu.

La Định cảm giác rùng mình một cái , cậu đang định mở miệng muốn hỏi, nhưng không biết có nên hỏi hay không . Cậu nhìn hai người anh của mình , bọn họ hình như không có chút nghi ngờ gì , chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra trong lời nói của Lăng Lạc Dạ có hàm ý sao?.

“Học trưởng, anh với baba tôi chẳng qua là quan hệ thầy trò thông thường . Tại sao baba lại ở chỗ anh ? Mà anh chẳng qua chỉ là một người học sinh bình thường trong bao nhiêu học trò khác của baba. Tại sao anh lại nói là trừ nhà anh ra baba không còn chỗ nào có thể đi?”.

Không để cho Lăng Lạc Dạ kịp mở miệng , La Bên liền nở nụ cười độc ác giải thích : “ Bởi vì , cậu ta đối với baba có ý đồ bất chính! Anh từng thấy cậu ta ở trong bệnh viện xâm phạm baba”.

Lại là một câu làm bùng nổ tin tức!

Con ngươi của La Húc co vào , ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Lăng Lạc Dạ

Lăng Lạc Dạ nhún nhún vai, dáng vẻ như kiểu hiển nhiên : “ Tùy mấy người các ngươi nói như thế nào , tôi đối với thầy là thật lòng, tôi thật lòng yêu…” Lời còn chưa nói hết , thì một quả đấm đã giáng xuống khuôn mặt tuấn tú kia rồi!.

La Định mặt đỏ bừng bừng hét lên: “ ĐM ! Cái gì mà thật lòng yêu thầy ! Ông ấy là thầy giáo của mày đó ! Thầy giáo! Chỉ như vậy mà thôi!”.

Lăng Lạc Dạ mắt lạnh nhìn La Định, tựa như mới vừa rồi người bị đánh không phải là mình: “Hừ! Vậy thì mấy người cũng đừng quên! Người đó là baba của mấy người ! baba ruột!”

“Tốt rồi! A Định!” Người mở miệng lúc này là La Bân. Hắn nói : “ Lăng thiếu gia, tôi không quan tâm cậu có phải là thật lòng hay không , cũng không để ý giữa hai người các ngươi là quan hệ gì . Tóm lại , tôi đến hôm nay không phải là để đánh nhau , bây giờ tôi muốn biết, baba tôi đang ở đâu?”.

Lăng Lạc Dạ lau máu dính bên mép, dứt khoát trả lời: “Bị các cha của mấy người mang đi rồi!”

“Cha chúng tôi?” Ba huynh đệ nhà họ La miệng đồng thanh kêu lên , ba từ này đối với thế giới của bọn họ cũng không có gì là xa lạ. Có thể đối với bọn họ chỉ có một người cha là La Thành, từ nhỏ La Thành kiêm luôn cả chức mẹ nuôi lớn bọn họ , rất khó có thể tưởng tượng là một ngày nào đó bọn họ gọi một người đàn ông xa lạ là cha.

“Đúng vậy, cha của mấy người , cũng có thể nói là cha của chúng ta.” Lăng Lạc Dạ bình tĩnh nói.

“Cậu nói là có ý gì ! Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Cậu biết những gì?”

“Nếu như tôi đoán không lầm, chúng ta có cùng một người cha, nói cách khác chúng ta là anh em cùng cha. Mà bây giờ, cha của chúng ta đem La Thành giấu đi rồi . Tôi nghĩ , điều đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là đồng tâm hiệp lực , cứu La Thành ra !”Phụ từ tử hiếu: