Chương 82: Cái gọi là ở chung

La Thành vẫn tiếp tục ở chỗ của Lăng Hi Thái, đương nhiên đó chỉ là kế hoãn binh tạm thời . Y vẫn muốn tìm cách chạy trốn , cho dù trái tim chảy máu đầm đìa đau đớn như vậy nhưng mà giờ đây y vẫn lưu luyến cái ôm ấm áp của Lăng Hi Thái. Nếu có thể kết thúc thì nên kết thúc , y đã cho người kia tình yêu nhưng đã bị tiêu xài lãng phí, bây giờ muốn líu kéo là ý gì ?

Nếu như yêu thì nên toàn tâm toàn ý.

Nếu như buông tay thì cũng đừng nên dài dòng không tha!

“Thành thành, em còn nhớ không ? Ở đây đã từng có một cây hoè thụ già cỗi , từ phòng ngủ của chúng ta có thể ngắm nó mỗi ngày .” Lăng Hi Thái ôm La Thành, ôn nhu cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều, bọn họ lại quay trở về biệt thự mà hơn 20 năm trước từng ở. Bao nhiêu năm qua mỗi lần Lăng Hi Thái nhớ nhung La Thành thì hắn cô đơn một mình trên giường , chum chăn kín mít mai cho đến ngày thứ hai thì chăn luôn bị ướt một mảng.

La Thành mỉm cười , làm sao mà y có thể không nhớ được , từ 15 tuổi cho đến 19 tuổi , suốt 4 năm đầu của tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất đều bị giam cầm ở chốn này. Lúc đó y luôn là người lôi kéo người kia vào phòng ngủ của bọn họ nhìn ngắm cây hoè thụ kia , nhưng mà Lăng Hi Thái không một lần nào chịu bồi y xem.

Hơi gió đêm thổi rối mái tóc của La Thành, kết hợp với nụ cười nhàn nhạt của Y càng làm cho Lăng Hi Thái nhìn đến ngây ngô , ôm thắt lưng của đối phương từ từ hôn tới.

La Thành cau mày, quay đầu đi tránh thoát nụ hôn của Lăng Hi Thái, cúi đầu vừa vặn làm cho đôi lông mi dài đảo qua gò má của đối phương , điều đó càng làm cho tâm gan của Lăng Hi Thái ngứa ngáy đến khó chịu ! Từ ngày tìm được La Thành đến bây giờ đã hơn 1 tháng rồi , nhưng mà hắn vẫn chưa chạm vào y ! Nhìn người yêu hết lần này đến lần khác mà không ăn được , đối với một nam nhân thành thục mà đó là một việc vô cùng dày vò.

“ Anh đã nói là anh không …” La Thành cụp mi , thấp giọng nói.

Ánh mắt của Lăng Hi Thái ảm đạm , cầm hai tay của La Thành nói : “ Thế nhưng anh là đàn ông , hơn nữa em còn luôn câu dẫn anh làm cho anh bốc lửa mà không được dập ”.

La Thành vừa thẹn vừa buồn bực, hất tay của Lăng Hi Thái ra. Tuy rằng Lăng Hi Thái quả thật không ép buộc y , thế nhưng một ngày 24 tiếng anh ta hận không thể 25 tiếng dán lên người y, lại còn luôn giờ trò không đàng hoàng tử tế.

“Phóng thí ! Lúc nào tôi câu dẫn anh!” La Thành vội tiêu sái trốn về phía trước.

Lăng Hi Thái ở phía sau cũng từ từ bám theo, nhìn bóng lưng của La Thành, âm trầm bật cười . Rồi sau đó bước nhanh đến , ôm y từ phía sau : “ Ai bảo là không có câu dẫn ta, em vừa rồi còn nói “ Phóng thí” đây rõ ràng là muốn câu dẫn anh mà .”

Phóng thí : đánh rắm , câu trên ý La Thành là LHT nói thối lắm , nói sạo … nhưng câu dưới ý của LHT là La Thành muốn *** việc liên quan đến cúc huyệt nên bảo muốn câu dẫn anh .

“Vô sỉ!” Mặt La Thành càng đỏ hơn! Muốn khua môi múa mép y không phải là đối thủ của Lăng Hi Thái . Nhớ trước kia thời còn là học sinh , chỉ cần đối phương nói đôi ba câu là đã làm cho y mặt đỏ đến tận mang tai rồi.

Lăng Hi Thái vòng hai tay ra phía trước cầm lấy tay của La Thành , hai thân thể dán cùng một chỗ tiếp xúc thân mật.

“Cảm nhận được tình yêu của anh không ? Thành Thành ? Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy bộ dạng không chịu thua kém của em là đã muốn vội vàng làm hoà với em rồi , thế nên cho anh có được không ?” Lăng Hi Thái nhẹ cắn lỗ tai của La Thành , liên tục nỉ non ở bên tai .

.”Uhm ~ buông ra!” La Thành từ chối nửa ngày, hoàn toàn không một chút nào gọi là tác dụng.

“Thành Thành, anh không ép em , chỉ cần lấy tay là được , lấy ta làm cho anh một lần ! Thành Thành , anh quá nhớ em!” Lăng Hi Thái nói, trong thanh âm tràn ngập sự cô đơn.

“Anh ~ anh nói lấy tay?” La Thành sinh tâm không đành lòng, đối phương là một người kiêu ngạo như vậy, thế mà còn là đỏ mặt hỏi.

“Em đáp ứng rồi? Thành thành?”

“Ừ, thế nhưng, chỉ được làm đến đó thôi !” Một ngón tay của La Thành giơ lên nghiêm giọng cảnh cáo!

Nghe vậy, Lăng Hi Thái vội vã ôm cổ La Thành, cầm tay của đối phương di chuyển đến tính khí của mình, hai tay của La Thành vội co rúm lại , mặc dù cách một lớp vải nhưng y có thể cảm nhận được cây lửa nóng đang ương ngạnh , muốn rút tay lại nhưng không kịp nữa rồi.

“Đừng ~ đừng ở chỗ này!” La Thành vội vàng đẩy đối phương ra. Vị trí bây giờ của bọn họ là trên một con đường nhỏ giữa núi , hai bên là cây cối um tùm , ở khe núi xa xa còn có dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua. Một nơi bồng lai tiên cảnh thế này mà lại làm chuyện kia , trong lòng La Thành vẫn có chút trướng ngại.

“Ở nơi này làm, bảo bối! Bọn anh đợi không kịp!”

“Thế nhưng ~ thế nhưng ~”

“Yên tâm đi, sẽ không có người đến quấy rối chúng ta! Nơi này đã được anh mua lại , không ai dám tự tiện đến đây đâu !”.

Nghe Lăng Hi Thái nói như vậy, La Thành mới thả lỏng , giống như trước kia dùng răng cắn mở thắt lưng của Lăng Hi Thái.

“Hưm ~” Lăng Hi Thái khó nhịn thở phào nhẹ nhõm, từ trên cao nhìn xuống thấy La Thành đang thần phục hầu hạ bản thân mình , giống như bao nhiêu năm trước . Tình yêu của y dành cho hắn luôn thành kính như vậy, lúc này đây Lăng Hi Thái đột nhiên nhớ nhưng đến phát khóc , hoá ra bản thân đã già thật rồi . Mấy năm đầu khi La Thành rời đi , trái tim cảm tưởng như sắp hỏng mất . Có thể là vì hắn được mệnh danh là hùng bá trong giới thương trường , nên ban ngày hắn vẫn sống như một vị đến vương nhưng khi màn đêm buông xuống thì lúc đó cũng là lúc cả thân thể như buông xuôi . Lúc đó hắn mới biết hoá ra bản thân cũng chỉ là một phàm nhân thôi , tâm cũng biết đau , nhưng bản thân là nam nhân nên đã làm thì không có chỗ cho sợ hối hận!.

Lăng Hi Thái vuốt ve tóc La Thành, ngón tay xuyên qua làn tóc đối phương , thi thoảng phát hiện ra mấy sợi tóc bạc , trong lòng vô cùng đau xót . Chỉ muốn ở mãi thời điểm mấy chục năm về trước thôi , cứ bọn họ bây giờ cũng còn tính là trẻ nhưng hoá ra hai người họ đã già mất rồi ! Nguyên lai chỉ trong cái nháy mắt mà hai người bọn họ đã giằng có như thế bao nhiêu năm rồi.

Lăng Hi Thái khom lưng đỡ La Thành lên, ôn nhu nói: “Chúng ta không làm nữa.”

La Thành kinh ngạc: “Không làm nữa?”

“Ừ, chúng ta về nhà.”