Chương 38: Hồi ức (2)

Sau đó, La Thành mới biết được, Giản Dịch Hiên cùng với nam nhân băng lãnh lạnh lùng kia là một đôi, mọi người hay gọi Giản Dịch Hiên là Hiên Hiên . Duy chỉ có vị nam nhân kia gọi cậu ấy là Dịch, còn vị nam nhân kia thì mọi người luôn kính trọng gọi một tiếng là đại ca , duy chỉ có Giản Dịch Hiên lúc nào cũng ngọt sớt gọi hăn là ca ca tốt . Giản Dịch Hiên đối với người khác thì dữ dằn như con báo nhỏ động một chút là trợn mắt giơ nanh vuốt , còn đối với vị nam nhân kia thì đúng là một con mèo nhỏ thích làm nũng , thirng thoảng cũng giơ nanh khoe móng nhưng đối với người kia chỉ là gãi ngứa mà thôi . Còn người kia đối với ai ai cũng là một bộ dáng băng sơn ngàn năm , còn đối với Giản Dịch Hiên thì luôn ôn hoà tựa như con gió mùa xuân.

Về sau La Thành mới biết được vị nam nhân lạnh băng đó tên là Cố Diệp là lão đại của bang phái đầu rồng, mấy thứ liên quan đến bang phái và hai người đó làm sao mà lại quen biết nhau thì La Thành hoàn toàn không biết . Y chỉ biết là quan hệ của hai người đó rất tốt , tốt đến nỗi làm lòng y đau ê ẩm.

Sau đó rồi sau đó nữa thì La Thành mới biết được là gia tộc khổng lồ của nhà Giản Dịch Hiên đã suy tàn rồi , bang phái của Cố Diệp cũng bị tan rã rồi . Rỗi sau đó nữa , Giản Dịch Hiên và Cố Diệp không ai có thể lý giải được đột nhiên mất tích, có người nói là bọn họ cùng nhau nhảy xuống sông vì có người nhìn thấy vào đầu mùa xuân năm ấy trên mặt sông có một khối băng vừa mới tan ran tản ra vô số hàn khí. Trời hôm đó rất đẹp mặc dù đang là mùa lạnh nhưng mà lại có ánh nắng rực rỡ, hai bóng người đen tuyền từ đầu đến chân, cùng nắm tay nhau nhảy xuống sông. Có người lại nói mặc dù hôm đó hai bên bờ sông có rất nhiều người nhưng không ai nguyện ý nhảu xuống cứu hai người họ . Trời hôm đó cũng rất lạnh rồi cũng không có ai báo cảnh sát bởi vì hai người bọn họ chết cũng đáng đời, có người còn rủa hai người bọn họ đáng ra phải chết sớm hơn mới phải ! Có người còn nói sau khia hai người nhảy xuống sông thì thân thể của hai người vẫn quấn chặt cùng một chỗ không rời.

Dĩ nhiên, tất cả những điều đó thì La Thành chỉ là nghe người ta nói mà thoi . Bởi vì ở Giản gia y cũng chỉ là một người hầu làm việc lặt vặt mà thôi kiêm thêm chức bảo mẫu chăm lo cho hai đứa trẻ. Mọi người xung quanh đều nói Giản Dịch Hiên và Cố Diệp đã tạo rất nhiều nghiệp chướng ! Một người thì làm cho một gia tộc danh giá thảm bại , còn một người thì hại chết rất nhiều người , cho dù hai người bọn họ có sống trên đời này đi nữa thì cũng sẽ rất rằn vặt lương tâm.

Ở thời điểm Giản gia lụi bại , con cả và con thứ đều cũng đã lên tiểu học rồi. Lúc trước học phí của hai anh em đều được Giản gia cung ứng , nhưng từ sau khi Giản gia lụi bại thì hai đứa con trai tự nhiêu đều thôi học

Giản gia bại thời điểm, con lớn nhất La húc cùng con thứ hai La bân đều lên tiểu học rồi, lúc trước, hai huynh đệ học phí cũng là Giản gia cung ứng, nhưng Giản gia thua sau khi, hai đứa con trai tự nhiên đều thôi học, nhưng La Thành vẫn cố gắng để hai đứa được đến trường .Ở trong căn phòng trống trơn này ngoài ba cha con nhà y ra còn có một bà cụ cùng một con mèo nhỏ.

Nghe nói bà cụ bị mù là do hồi trẻ khóc quá nhiều, hình như bà là vợ của Giản lão gia, nhưng hình như cũng không …. Mặc dù hai người trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng từ sau khi kết hôn là phân phòng. Mà Giản lão gia cũng quang minh chính đại ở bên ngoài nuôi dưỡng một tình nhân nhỏ người đó chính là mẹ của Giản Dịch Hiên . Nhưng sau đó không biết là tại sao mẹ của Giản Dịch Hiên lại bỏ đi , còn Giản Dịch Hiên bị một lão đại của một hắc bang bắt làm con nuôi còn mẹ của cậu ấy thì chết rét ở trong tuyết lạnh.

Từ sau sự kiện đó , thái độ Giản lão gia đối với bà cụ càng ngày càng ác liệt, trước kia là mắt không thấy tâm không phiền nhưng từ sau chuyện đó thì hễ cứ nhìn thấy nàng mà Giản lão gia lại quyền đấm cước đá , còn tuyên bố muốn đem nàng bán vào kỹ viện. nàng vốn là một cô nương con nhà khuê các , nêm làm sao có thể chịu hành hạ như thế . Nên cả ngày chỉ biết khóc mà thôi , vì thương tâm quá độ , với lại bên cạnh không có con cái chăm sóc, nên sau đó liền trở thành mù loà.

Những năm qua, La Thành cũng đã tiết kiệm được một ít tiền mặc dù số tiền đó cũng không được gọi là nhiều nhưng nếu muốn chuyển sang ngôi nhà tốt hơn thì cũng có thể , nhưng y lại muốn tiếp tục ở lại căn nhà này . Mặc dù có chút tối tăm nhưng lại có chút ấm áp.

La Định là do một cô gái đưa đến cho y , lúc đó Giản Dịch Hiên cũng đã mất tích được một năm , thật trùng hợp đứa bé đó cũng tròn một tuồi. Cô gái đó mặc một bộ trang phục cũng vô cùng phong trần , lúc đưa đứa bé vào tay y còn nói “ Đây là máu mủ của Giản gia , cậu hãy chăm sóc tốt cho nó !”

La Thành nhìn đứa nhỏ trong ngực của mình đang cười khanh khách không ngừng, khuôn mặt cực kỳ giống Giản Dịch Hiên . Đột nhiên La Thành lại nhớ đến chuyện thật lâu thật lâu trước kia , Giản Dịch Hiên vui vẻ cười với mình nói , nụ cười vô cùng tinh khôi không có một chút tạp chất nào . Cậu ấy nói : Tiểu ăn mày ! Ta là ân nhân cứu mạng của mi ! Nếu ta không cứu mi thì giờ này mi đã chết rét ở ngoài đường rồi ! Cậu ấy còn nói : Tiểu ăn mày ! mi có mẹ không ? Ta cũng muốn biết hình dáng của mẹ như thế nào ? Hình như ta cũng có chút muốn nàng rồi .

La Thành vẫn luôn không rõ, cho tới tận bây giờ y cũng không hiểu, một người đơn thuần thiện lương như vậy tại sao lại không thể bỏ được thù hận ở trong lòng ? Tại sao lại cứ chìm đắm trong bóng ma ở quá khứ ? Ân ân oán oán đời trước thì có cái gì mà quan hệ ? Cứ báo thù thì bao giờ mới chấm dứt ?

Sau khi, La Thành thu dưỡng đứa bé kia thì liền đặt tên là La Định : ý muốn nó cả đời bình an , an an bình bình.