Chương 37: Hồi ức

La Thành nằm nghiêng ở trên giường, y không thể chợp mắt được.

Rèm cửa sổ vẫn để mở , gió đêm thổi vào làm căn phòng càng thêm lạnh lẽo hơn. Bên ngoài bầu trời đen thăm thẳm treo vô vàn các vì sao, càng nhìn càng thấy mơ hồ huyền ảo . Nó cũng giống như con người ở thế giới này vậy , nói thật không thật , mà giả thì cũng không phải giả, chỉ cần có một trận phong ba đến là tất cả có thể biến mất.

Y còn nhớ trước kia , đêm nào y cũng phải dỗ La Húc đang khóc không ngừng , nhất là hai năm đó khi bị đuổi ra khỏi Lăng gia. Ban ngày thì phải tranh cơm với mấy tên ăn xin còn buổi tối thì phải ôm La Húc chui trong thùng giấy nhỏ . Đến ngay cả tiền mua thức ăn để ăn lót dạ y cũng không có. Mà y lại không nỡ đem bán chiếc nhẫn mà người nọ tặng cho mình , nên chỉ có thể chịu đói qua ngày mà thôi. Chiếc nhẫn đó chính là tín ngưỡng duy nhất trong lòng y, nó và La Húc chính là động lực sống sót của y trong khoảng thời gian đó . Mặc dù bây giờ đã không còn yêu người đó nữa , nhưng mà nó như chiếc gương luôn phản chiếu khoảng thời gian mà y từng điên cuồng sống chết vì tình yêu.

Lúc còn trẻ y luôn cho rằng người kia chính là toàn bộ thế giới của mình . Nhưng đến khi người kia vất bỏ y thì thế giới của y vẫn còn đó , vẫn có thể sống tốt bao nhiêu năm qua . Thì ra mất đi một người không hẳn là mất đi toàn bộ thế giới , người kia chắc không phải nhân vật chính trong cuộc đời của y , nên đi cũng tốt .

La Thành lại trở mình một lần nữa, thế giới bên ngoài cũng vậy thôi thật giả lẫn lộn. Quả nhiên chỉ cần trở mình một cái là có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng đau khổ, rồi lại bật cười ha ha, thế giới này chuyện đến đi là việc thường tình ! Y cười đến nỗi hai mắt đỏ hoe , cay cay , hình như có thứ gì đó đang chảy ra.

Sau đó, bụng của y càng ngày càng lớn, đến khi phát hiện ra mình đang mang thai thì lúc đó cũng đã được bốn tháng rồi. Nam nhân mang thai bụng cũng không quá to , với lại trên đường đầy người bụng bia . Nhưng mà khi đó y chỉ còn mỗi da bọc xương , cả người gầy gò duy nhất chỉ có cái bụng là lồi ra , thế nên khi đi trên đường luôn nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người xung quanh. Rồi bụng càng ngày càng lớn , cuộc sống thì càng ngày càng khó khăn hơn , nhiều lần y đã định bỏ cái thai đi nhưng mà cuối cùng vẫn không thể xuống tay được . Dù sao thì nó cũng chỉ là một sinh linh vô tội, nếu như ngày đó nhẫn tâm thêm tý nữa thì hôm nay đã không có La Bân ( con trai thứ hai)

Lúc đó hai bàn tay trắng , không quen biết một ai , y cũng không nghĩ được mình lấy đâu ra dũng khí để quyết định nuôi hai đứa nhỏ ?

Nghĩ tới đây, La Thành đột nhiên lại nhớ đến cha ruột của La Định ( con út) , người đó tính cách rất bướng bỉnh và liều lĩnh, La Định chính là phiên bản thu nhỏ của người đó . Tính tình của người đó bướng bỉnh như đứa trẻ , nhưng lại là một người vô cùng ấm áp. Mùa đông giá rét năm đó , khuôn mặt như trẻ con của người kia cứ như mặt trời chiếu rọi trong cuộc sống của y , nó cứ thế mà đến không có báo trước .

La định không phải là con ruột của y. Nó là con trai của Giản Dịch Hiên với một nữ nhân khác , có thể nói nó chính là hậu quả bi kịch của các nhà giàu.

Mùa đông năm đó rất lạnh , La Thành bụng bầu ôm La Húc , khi đó y đã tiêu hết những đồng tiền cuối cùng sau khi đã bán chiếc nhẫn . Vì trên đường cái khi đó không có những cô lao công như bây giờ nên tuyết cứ chất lên rất dày, mỗi khi dẫm lên là phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt rất khó nghe. Lúc mà La Thành té ngã trên mặt đất, ý thức mơ hồ nhưng thân thể đã sớm chết lặng rồi , mặc dù y nằm trên lớp tuyết dày nhưng vẫn không cảm thấy lạnh, không thấy đói nữa. Lúc đó y nghĩ “thế này cũng tốt” nhưng mà khi cúi đầu nhìn đứa trẻ đang say ngủ trong ngực của mình thì nước mắt lại rơi.

“Này! Ê! Dậy đi ! Mẹ kiếp ! Đừng nói là chết rồi chứ, thật là xui mà !” trong mơ hồ La Thành nghe được một giọng nói vừa ngây thơ vừa hùng hổ , có vẻ như tâm tình của chủ nhân giọng nói đó không được tốt cho lắm .

“Thôi mà, Dịch Hiên, em đừng xen vào chuyện của người khác nữa . Mau lên xe đi , ở bên ngoài lạnh lắm!” Một giọng nam trầm thấp vang lên , nửa câu đầu thanh âm rất lạnh lung nhưng đến câu cuối lại chứa đựng vô vàn sự ôn nhu và quan tâm.

“làm sao em có thể không chõ mõm vào được cơ chứ! Con đường này ngày nào em cũng phải đi học qua , bây giờ lại có một người ở chỗ này chết rét không phải là rất xui sao?!” Nam hài đó có bộ dáng của một học sinh trong học , dáng người thanh tú , khuôn mặt hừng liệt như mặt trời luôn toả sáng vô tận ! Cậu nó xong lại đá vào chân La Thành mấy cái .

“Này! Nếu mày mà không chịu dậy thì tao sẽ lấy con của mày đi đó!” Có thể là những lời này đã có tác dụng, La Thành cố gắng mở mắt, liền thấy được một nam hài vô cùng xinh đẹp. Mặc dù nam hài xinh đẹp kia vừa đạp mình mấy cái , hơn nữa trên mặt cậu ta còn tỏ ra vô cùng chán ghét y . Nhưng mà cũng không thể phủ nhận được rằng cậy ấy rất xinh đẹp , y không phải nói dối nhưng mà cậu ấy đúng là xinh đẹp theo nghĩ đen của nó.

“Tên ăn mày thối tha này ! Tao đánh chết mày bây giờ ! Tại sao vừa rồi tao kêu mày mà mày không trả lời tao?”

“chép chép! Bẩn quá! Bao lâu rồi mày chưa tắm !”

“Này! Đứa bé trong ngực của mày chết chưa ? Hình như nó không còn hô hấp nữa!”

“Tên ăn mày bẩn thỉu kia! Tại sao mày không để ý tới tao! Nếu mày không lên tiếng có tin hay không tao đem mày quẳng xuống sông!”

Dĩ nhiên là cuối cùng thì La Thành cũng không có lên tiếng , không phải là y không muốn lên tiếng mà là bị mấy lời dài dòng của người nọ làm cho hôn mê bất tỉnh. Giản Dịch Hiên chỉ nói chơi chứ không ném y xuống sông ! Bời vì vào thời điểm cậu định hành động thì lông mày nam nhân anh tuấn lạnh lùng ở trên xe đang khoá chặt lại , thấy cậu định hành động hắn một tay tóm lấy cậu ôm vào trong ngực.

Giản Dịch Hiên giãy dụa, đẩy nam nhân ra: “Em đâu muốn đem hắn ném xuống sông đâu !”

“Anh biết!” Nam nhân nói ít mà ý nhiều, trong đó toát ra một cỗ lực lượng không thế cưỡng lại được.

“Em muốn có hắn!” Cậu vừa nói 4 chữa này ra khỏi miệng thì khuôn mặt nam nhân lập tức trầm xuống , u ám đặc biết kinh người. Giản Dịch Hiên thấy vậy vội vàng giải thích “ Ý của em không phải thế , chỉ là em cảm giác hắn rất đáng thương ! Nên muốn đem hắn mang về mà thôi ! Em đảm bảo tuyệt đối sẽ không chơi bời bậy bạ cái gì !”

“Không được!”

“Từ nay về sau tất cả em đều nghe theo lời anh mà ~ Ca ca tốt ! Xin anh đó ~ Để cho em mang hắn về đi ~ Mẹ em cũng bị chết rét trong tuyết . Lúc đó em không khác nào đứa trẻ kia trong ngực hắn ~ Rất đáng thương mà ~~ huhu Đến baba cũng không cần hai mẹ con em ~ Nên đã đuổi hai mẹ con em ra ngoài đường ” Giản Dịch Hiên ở trong ngực của nam nhân ra sức làm nũng. Nam nhân thật sự không còn biện pháp nào với cậu , nên đành miễn cưỡng đáp ứng đem La Thành về nhà.

“Uhm, được rồi được rồi! Nhưng mà em mà dám chăng hoa bậy bạ thì anh không tha cho em đâu!”

Nghe thấy vậy, Giản Dịch Hiên cười vui vẻ như ánh mặt trời.